Một lần, anh Phạm Quốc Bảo cho biết là sẽ “chiếu cố” chọn một bài Văn, Thắp Xuân của Uyên Nguyên, đăng vào Quán Văn, tờ báo thông tin văn chương nghệ thuật do chính anh và cố nhạc sĩ Ngô Mạnh Thu đề xướng. Báo phụ trương phát hành mỗi hai tuần một lần, kèm ngay trang giữa của Nhật báo Người Việt, ấn bản số lượng lớn.
Một buổi sáng vào công ty, anh Bảo ghé ngang chỗ mình ngồi và trao cho mấy số báo làm quà, dặn: “trong này có bài của em”. Tôi trân trọng đón nhận, nơi anh thâm trầm tấm lòng nâng đỡ của bậc đàn anh đối với các thế hệ “yêu văn nghệ” trẻ tuổi. Và, khởi đi từ bài đã đăng lần đầu tiên đó, mình tự tin và năng viết hơn.
Nhiều lần, với phong độ cảm thông, rộng lượng và trìu mến, anh vỗ vai mình khề khà: “cậu có biết là chúng tôi đã khổ vì các cậu nhiều rồi đấy…”
Sự khổ tâm của thế hệ các anh là sự ngông, nghịch và lông bông của đám đàn em chúng tôi mãi ham chơi không chịu “lớn”, có khi còn hư hỏng đáng rầy la.
Song, như lúc anh Ngô Mạnh Thu còn đây lại chẳng hề rầy la, thúc bách mình bất cứ điều gì, ngoài những lần anh rủ rỉ: “chẳng có gì phải ráng cả, cứ lừng lững mà đi.”
Sau nhiều năm anh Thu mất, có những lần té thật đau, mới thấm hiểu bởi chẳng nghe lời anh, mà chạy gấp!
Nghiệp!
*Ảnh: nhà văn Phạm Quốc Bảo (by Nguyên Việt)
Trả lời