một hôm đứng giữa chợ người
lần khân toan bán chút tình tươi
ừ nhỉ, sao không giữ làm của
biết đâu còn quý lúc về sau?
đôi lần ngơ ngác giữa chợ đời
thấy hình đổ cái bóng chơi vơi
vói tay nhặt lại khuôn mặt rớt
thẫm bầm dưới bước giẫm chân người!
nhiều khi không biết làm gì
đoanh tay ngồi lặng dáng tư nghì
chỉ có trái tim lớn tiếng
tát rát mặt ta một trận cười!
thi thoảng nằm dài nghe nhạc buồn
cũng chừng ấy tiết điệu mông lung
cái lưng biến thành đá tảng
ngã sấp mấy bận chực nhướn lên.
bao lần cũng chỉ một việc
hí hoáy viết riết cũng ra thơ
từng trang chữ nghĩa đày đọa mãi
thanh sắc chừng nghe đã hãi hùng!
mấy bận nhắm mắt lại nhìn
xuyên thủng màn đen thấy bóng mình
sờ tay chỉ nghe không gian lạnh
một khoảng im, yên vạn sinh linh.
Chuyên mục:Văn Chương
Trả lời