Chiều sậm tối, người đàn ông khập khiểng bước vào khuôn viên tượng đài, lặng lẽ… Trên chiếc đỉnh đồng, lửa đang bập bùng cháy… Có người đàn bà theo sau, đứng cạnh chồng, đưa tay quệt nước mắt…
Chiều nay, còn ai khóc cho ai?
Mình chợt nhớ mấy câu thơ này của Nguyễn Tất Nhiên:
“… Chiều Quân Ðội Nghĩa Trang
chiều mệnh danh Tổ Quốc!
Có muôn ngàn câu kinh
có muôn ngàn tiếng khóc
có chuyến xe nhà binh
đưa ‘thiên thần’ xuống đất!’”
(Chiều Mệnh DanhTổ Quốc
– Nguyễn Tất Nhiên, 1971)
30.4, 2012
Chuyên mục:Nghệ thuật, Độc thoại
” Nhớ nghĩa trang xưa, quê hương bạn bè
Nhớ pho tương lính buồn se bụi đường….”
( Đêm nhớ trăng Saigon – thơ Du Tử Lê)
ThíchThích