Vào cuộc điên I: Chợt khóc dùm ta những can qua

Trước và sau

Tuồng vừa diễn xong, màn hạ, đèn bật sáng, khán giả đứng lên lũ lượt ra về, túa ra ngoài phố. Những diễn viên rủ bỏ y trang lộng lẫy, lau vội phấn son, cũng bước theo ra phố, nhìn khán giả của mình bắt đầu diễn tuồng.

1.
Người dựng lên những tấn tuồng
Ta làm con rối giữa muôn mắt nhìn
từng ngày thấm nỗi điêu linh
thấy nhân gian chỉ một vòng loanh quanh
giáp lại một vòng chúng sanh
tuồng chưa diễn trọn đã thay vai người
hôm qua bạn khóc cười tôi
hôm nay tôi chợt ngậm ngùi bạn ta.

Cười đi em cho hả hê
để sau có dịp ê chề cùng nhau
lúc còn kịp hiểu trước sau
rằng ta, em chỉ là cuộc nhân duyên

2.
Trên sân khấu đời người
Đâu chỉ có một mình ta với em
Giữa bao trận cười đảo điên
Khán giả đâu hiểu nỗi nào thật
Vì sự thật,
đâu ai cần dựng nên sân khấu

Ta và em nuốt hết những nỗi đau
chỉ hai đứa hiểu
hết!

 

Nhầm lẫn

Hắn không tin, mãi đến lúc đứng trước ngưỡng cửa thiên đàng, hắn mới nghĩ là lúc còn sống hắn là người rất tử tế. Nhưng lúc hắn vừa đi qua ngưỡng cửa, hắn mới nhận biết là mình vừa bước ra chứ không phải bước vào. Cánh cửa nào cũng có hai mặt. Tức khắc, hắn rơi xuống trần gian. Từ đó hắn thề không thèm làm người tử tế nữa. Hắn không muốn bị nhầm lẫn lần thứ hai.

Có người hỏi
tôi
mấy tuổi?
không biết trả lời

chỉ ngờ ngợ
đã mấy đời
ngược xuôi


ngây ngô
như thuở
ấu thời

đến khi nhìn rõ
ngợm người

từ trong tiềm thức
bật cười:

tôi

tất cả,
chỉ là
trò cười
thế gian

 

Chịu chết

Hắn chết, người nhà đem xác hắn đi liệm, tẩm lên người hắn một thứ hương danh vọng thơm nồng, đắt giá mà lúc còn sống hắn rất chuộng. Khi chôn cất xong, hắn nằm thu lu trong cỗ quan tài chật hẹp, không có ánh sáng chen vào, không có lỗ thông hơi, mùi hương thơm nồng làm hắn khó chịu. Bầy sâu bọ cũng không chịu nỗi mùi hương toát ra từ người hắn, nên chẳng thèm rỉa rói. Hắn nằm mãi trong cỗ quan tài, lần này hắn mới thật sự chịu chết.

 

Địa ngục

Địa ngục lúc nào cũng tối âm u, chỉ có hôm nay bật đèn sáng trưng để đón chào hắn, hắn vẫn nghĩ như vậy. Song, khi hắn đến đây, không còn ma nào. Hắn vô cùng thích thú vì nghĩ rằng được làm vua một cõi! Nhưng lâu ngày một mình hắn đâm ra buồn bã, rồi đợi mãi không thấy thêm mống nào vào địa ngục. Hắn bèn cất công đi tìm hiểu chân lý, mới hay địa ngục đã dời về địa chỉ mới, trần gian!

1.
Chiều hôm ra mộ thăm lũ bạn
bỗng thấy ta gần đất hơn trời
ngồi yên nghe bạn kể lại
chuyện trần gian, địa ngục, thiên đàng

Ô hay! bạn vẫn vui hơn ta
ở chốn trần gian lắm phiền hà
bạn nằm im nghe ta kể
chợt khóc dùm ta những can qua.

2.
Chiều hôm ra mộ thăm lũ bạn
vẫn vây quanh hơi hướm con người
sợ lúc quay về giữa phố
bước chùng trên bãi tha ma.

2012



Chuyên mục:Văn Chương, Độc thoại

Thẻ:

5 replies

  1. ​Mến gửi anh Uyên Nguyên,
    ​Trước hết, xin cám ơn anh về những tấm hình thật đẹp và rất ý nghĩa của anh. Tôi cũng thích đọc các bài viết của anh. Văn anh viết như thơ và bàng bạc triết lý Phật giáo. Thứ đến, tôi có điều thắc mắc muốn hỏi anh. Vào cuối năm 2011, anh có đăng một bài viết trong đó có đề cập đến sự viên tịch của dì của anh, Ni Sư Hạnh Đạt. Nếu tiện, xin anh vui lòng cho biết đây có phải là Ni Sư Hạnh Đạt của Thiền Viện Viên Chiếu (TVVC) ở Long Thành? Tôi hỏi vì vợ tôi ngày còn ở VN rất gắn bó với TVVC, có biết và rất quý NS Hạnh Đạt. Vợ tôi sẽ buồn lắm nếu đây là NS Hạnh Đạt của TVVC, một vị tu sĩ đức hạnh và tài hoa.

    Thích

    • Trước hết, xin cám ơn sự chia sẻ của chú Sonnpham về hình ảnh và bài viết của UN.Dạ đúng rồi, Ni Sư Hạnh Ðạt là Dì của Uyên Nguyên, xuất gia trước 1975 ở Thiền Viện Viên Chiếu. Ngày xưa những tháng Hè, Mẹ vẫn về Ðại Tòng Lâm chơi, thời đó Thiền viện không khang trang như bây giờ, các Ni mỗi người một cốc, mỗi cốc thì cách chừng vài chục mét. Ni Sư viên tịch đã lâu!

      Thích

  2. ​Ở nhà tôi có mấy số báo Viên Chiếu, mà theo tôi biết là do NS Hạnh Đạt trang trí; báo rất thanh, nhiều không gian, và có kèm theo những bức hoạ rất thiền của NS. Vợ tôi biết NS thời gian TVVC còn rất nghèo, quý sư cô làm ruộng, làm rẫy rất cơ cực để tự lực cánh sinh, nhưng công phu cũng rất miên mật. Vợ tôi nói NS dù sức khoẻ không được tốt, nhưng làm việc bao giờ cũng hăng say, luôn xốc vác, giành những việc nặng nhọc về phần mình, bao giờ cũng hết lòng với huynh đệ. Ở nhà tụi này có một cuốn phim VHS ghi lại sinh hoạt tại TVVC. Trong đó có hình ảnh NS cùng quý sư cô VC, trong những bộ vạt khách vá chùm, vá đụp, khòm lưng đẩy một xe chất đầy rơm, nhưng mắt ai cũng sáng, miệng cười thật tươi. Cũng có hình ảnh NS đóng kịch và đàn cho quý cô hát những bài Thiền ca, có cả Du ca nữa :-). Tôi chưa từng gặp NS, nhưng vợ tôi kể cho tôi nghe rất nhiều về quý sư cô VC. Anh Uyên Nguyên nên hãnh diện là có người Dì là một trong những legends của TVVC đó nghe. Vài giòng để tưởng nhớ đến Ni Sư Hạnh Đạt khi nhận được tin buồn, mặc dù trễ. Mến chúc anh Uyên Nguyên luôn gặp được niềm vui. À, tôi nghĩ tôi với anh trạc tuổi nhau nên đừng kêu tôi bằng chú nghe. 🙂

    Thích

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.

%d người thích bài này: