Thi sĩ Du Tử Lê – Ảnh: Nguyên Việt (Uyên Nguyên)
Trưa nắng nghiêng nụ cười rạng rỡ chao theo. Anh ngồi lặng lẽ bên cốc cà phê đã nguội, điếu thuốc cháy trên tay, dở, chơi vơi khói mỏng.
Có thật ‘bay suốt đời chưa thấy được mình?’ hay nhìn ra cuối biển ực trào lên những lượn ‘sóng vô thường táp, xô’ dữ dội lên vách đời sũng ướt rêu phong, đắp dày thêm quanh năm khiến tay người ‘luống cuống như chưa từng biết nắm,’ bởi còn mong giữ lại một làn hơi thở run run, cuối ngày hư hao…
Vì đâu ta đã quỵ lụy, van xin:
‘hãy cho anh được thở,
bằng ngực em rũ buồn’.
Vì,
vẫn tin,
‘Em đền ta ngực Mẹ’
6/2012
Chuyên mục:Nhân vật, Sự kiện, Văn Chương
Trả lời