Mùa thu về rất nhẹ trên những cành hồng trĩu trái nơi vườn sau. Nắng xuyên qua lá thả bóng làm điệu trên thửa sân vuông đã lâu chẳng buồn quét dọn, từng chiếc lá xanh xanh vàng héo khô mấy độ rồi hồi sinh tươi rói lại. Buổi sáng nâng chung trà thơm thơm suốt những mùa sen xứ Huế, một chỗ ngồi lặng lẽ nơi góc tường vôi xám liêu xiêu nỗi nhớ nhà.
Tiếng ngựa dừng bên hiên, có mỏi?
10, 2012
Chuyên mục:Nghệ thuật, Độc thoại
Rượu và trà, những thưởng ngoạn thanh nhã này rất cần thiết một bạn đồng ẩm để cùng chia sẻ…Thế mà Uyên Nguyên lại phải nâng ly trà sen độc ẩm… Mùa Thu với gió heo may nhè nhẹ…nỗi hiu quạnh khi ngồi một mình trong góc vườn lại càng thê thiết…
ThíchThích
Thật ra thì cũng không đến nỗi ‘thê thiết’ lắm đâu, tâm cảm của mỗi chúng ta ở những lúc đối diện với ‘khoảng trống đơm đầy,’ nói theo cách của Vương Từ (http://nguoivietblog.com/uyennguyen/?p=5749), cũng có cái thú vị của nó. Rất cám ơn sự chia sẻ của anh/chị Hoàng, Thien Thu. Rất mong gặp gỡ nhau trên Blog thường xuyên.
ThíchThích
“Đối cảnh vô tâm chớ hỏi Thiền.” 🙂
ThíchThích