Lại Tôn Dũng, mang Tình phổ Nhạc

Viết vội đôi dòng cho Tình Yêu,
trong dòng nhạc Lại Tôn Dũng

 

Có một nét duyên tự định hình giữa dòng sinh hoạt văn nghệ Little Sàigòn. Ðó là nhóm anh em trẻ tuy không chọn việc chơi nhạc như một nghề chính. Song, đàn và hát là điều không thể thiếu trong đời sống của mình.

Ở những sớm trưa hẹn hò, và chiều hôm gặp gỡ, họ ngồi xuống hát thật say sưa. Hát cho nhau nghe và nghe nhau hát, người ngồi quanh nhân đó mà được hưởng lây cái không gian và khoảnh khắc văn nghệ nhẹ nhàng duyên dáng, cuộc sống ít nhiều thăng hoa và ý vị hơn.

Trong nhóm bạn đó, Lại Tôn Dũng không chỉ đàn và hát thôi, anh còn có sức sáng tác sung mãn nhiều bản nhạc hay. Ca khúc của anh được bạn bè yêu chuộng, nên cùng hát với anh, cho anh và mọi người. Ơn nào hơn thế nữa, hạnh phúc nào hơn thế nữa!

Thi sĩ phổ Tình ra Thơ, anh mang Tình, thơ phổ thành Nhạc, là sự tất nhiên hay ngẫu nhiên:
Mần bài thơ gửi tất nhiên
Tặng ngẫu nhiên một tiếng kèn
Một âm xanh trên nẻo lạ
Một nét huyền giữa lối quen…
(Gởi Vu Vơ – thơ Nguyễn Lương Vỵ)

Trên nẻo lạ hay lối quen sơ huyền đó, Thơ – Nhạc cuộn tròn trong mối giao duyên, giao hưởng thành tấu khúc Tình Yêu viên thành. Nhạc của Lại Tôn Dũng nhất là khi anh tự mình trình bày, như đưa hồn bay lên, mà lại không thể bay qua hết nỗi nhớ. Có điều gì vẫn còn trói buộc, dù lặng lẽ và mong manh của hương vị hạnh phúc lỡ làng, đắng cay.

Giữa hai đầu nỗi nhớ
Có một chút chạnh lòng
Thêm vào những chờ mong
Làm thành điều trói buộc ….

Giữa hai đầu nỗi nhớ
Lạc mất nhau thật rồi
Bàn tay(Em) không giữ nổi
Ơi… hạnh phúc mong manh

Giữa hai đầu nỗi nhớ
Đời sống lặng lẽ dài
Sợi thương nhớ tàn phai
Giữ đời nhau, cay đắng!

Giữa hai đầu nỗi nhớ
Buông tay trả về người
Buồn vui sao dịu vợi
Mơ ước rã rời … trôi!

Hai bờ xa cách quá
Thương nhớ cũng lỡ làng…
(Thơ: Kayblue, nhạc: Lại Tôn Dũng)

Ðành vậy, từ đây Thơ, Nhạc đã vào cuộc lãng đãng… Là tất nhiên hay ngẫu nhiên? Nhân duyên hay tiền định?
Tần phi ươm lại dấu hài
Triều ca như đã đầu thai trở về.
(Nỗi nhớ còn đây – thơ Ngô Văn Quy)

Bấy giờ, Nỗi Nhớ là Sắc Âm hiển hiện lung linh, thánh thót trong cõi nhạc của Dũng. Là tất nhiên hay ngẫu nhiên, là tiền định hay định mệnh cho một tình yêu khiến người nhạc sĩ rã rời:
Giữa hai đầu nỗi nhớ
Buông tay trả về người
Buồn vui sao dịu vợi
Mơ ước rã rời … trôi!
(Thơ: Kay, nhạc: Lại Tôn Dũng)

Nhưng Tình Yêu không trôi mất, mà lãng đãng, bay bồng không ngừng lại. Hỏi Vì Sao? Là tất nhiên hay ngẫu nhiên?

Vì:
Níu kéo là vô vọng
Tình chỉ là giấc mơ…
(Tình Chỉ Là Giấc Mơ. Nhạc và lời: Lại Tôn Dũng)

Tình yêu, trong tâm tư của người nhạc sĩ mai mãi vĩnh viễn là giấc mơ. Tình Yêu như thế còn gì bằng, nên Dũng còn rung cảm, còn đủ sức đem niềm yêu thương, nhớ nhung phổ thành những bản tình ca tuyệt vời cho chúng ta.

Tháng 10, 2012

Bài liên hệ:
Ở một góc đời nhỏ, đáng yêu!
Từng phen điệp tử, trùng sinh bất ngờ

 



Chuyên mục:Nghệ thuật, Thân hữu

Thẻ:,

3 replies

  1. Anh UN ời. Tựa đề bài Thơ của Kayblue “giữa hai đầu nỗi nhớ…” là gì vậy?

    Thích

  2. HH cám ơn Anh mới phải. Lần đầu HH đọc Thơ của Kayblue (sẽ nhờ Mr. Google tìm đọc thêm). Bài Thơ so touching… Nên hỏi anh UN, lỡ có lúc nghêu ngao mà người nghe hỏi tới thì HH biết đường mà trả lời… 🙂

    Thích

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.

%d người thích bài này: