Truyện ngắn 100 chữ, tác giả Nguyễn Thị Hậu
Nxb Tre Xanh xuất bản tại Hoa Kỳ, 2014.
Bìa: Uyên Nguyên
Cảm nhận về “truyện 100 chữ” cực ngắn 100 chữ
của tác giả Nguyễn Thị Hậu
1.
Tôi bắt đầu làm quen với những mẩu truyện 100 chữ, rất ngắn, cực ngắn hoặc chuyện chớp trên những trang web Tiền Vệ, Da Màu hoặc Văn Chương Việt…, rồi bắt đầu quen thêm những tên tuổi của nhiều tác giả khắp nơi. Cảm nhận bao giờ cũng giống nhau, mỗi câu chuyện làm mình khan khát, tựa uống nước mà chưa đã cơn.
Những mẩu truyện cực ngắn 100 chữ thường không nhất thiết phải có kết cục rõ ràng, buồn/vui dành cho người đọc, bởi có lúc thoắt giật mình, tuồng đời diễn quanh, đã biến ta thành những nhân vật chính trong truyện. Khóc/cười đổ nhào, xoay cuộc trước/sau, lập lại cho hết thẩy mọi nhân vật. Ðó là điểm đặc thù của trường phái truyện cực ngắn mà tôi tin, về sau nó đóng góp vào kho tàng văn học dân gian thời đại cho hậu thế, những giá trị Sống Nhân Bản.
2.
Nhưng trước hết và ngay bây giờ, những mẩu chuyện cực ngắn 100 chữ của nhà văn Nguyễn Thị Hậu đã góp phần làm tươi nhuận xã hội đang chìm ngập trong cơn đại hán ‘vô cảm!’ Và tôi vẫn thích nhất câu truyện cực ngắn của chị đã nói với mình qua facebook, nó ngắn hơn 100 chữ rất nhiều, nhưng lại làm thành một tác phẩm lớn, vì sâu đậm tình người: ‘Chị mong một ngày nào đó, chị em mình có dịp được gặp nhau, trên quê hương mình!’
Nỗi gì, người Việt chúng ta ngóng trông nhau, mơ ước được gặp gỡ mà phải nhắc nhớ hai tiếng ‘quê hương,’ nghe xa vời vợi!?
Nỗi gì, người Việt mình yêu thương nhau, mà hò hẹn, tìm nhau ở một ngày nơi xứ lạ!?
101 truyện cực ngắn 100 chữ của Chị, là những ‘nút thắt’ quặn ruột của đất nước-con người còn đắm chìm trong cơn đại hán ‘vô cảm,’ giữa tầng hố chênh lệch giàu nghèo sâu hoắm, chôn chân những mảnh đời riêng không đến được gần với nhau.
101 truyện cực ngắn qua ngòi bút của Nguyễn Thị Hậu, như người phụ nữ chong đèn giữa đêm thâu, ngồi khâu từng mũi kim mong vá lành những nỗi lòng rách bươm giữa một đất nước mà con người còn ôm giữ những giấc mơ sống thanh bình, nhưng khó thành hiện thực hơn bao giờ hết!
Bấy giờ, ngòi bút trong khi viết, như những mũi kim có lúc tự châm vào ngón tay mình, tướm máu. Chị đã sống và viết, bằng nỗi niềm của một đất nước-con người Việt Nam, vẫn mong khôi phục một nền nhân văn sau những ngày tưởng đã cạn.
30 tháng 11, 2012
UYÊN NGUYÊN
3 mẩu truyện 100 chữ của nhà văn Nguyễn Thị Hậu:
1. VẾT ÐAU – Hồi yêu nhau.Có lần gọt trái cây cho nàng, anh bị đứt tay. Nàng mặt mày tái mét, ôm cả cánh tay anh hốt hoảng đòi đưa đi… bác sĩ! Lấy nhau rồi. Một lần thấy tấm hình cưới sắp bị rớt, anh mang búa đinh ra sửa. Loay hoay sợ đụng bể kiếng, búa đập vào tay. Máu tóe ra. Anh xuýt xoa nhờ nàng lấy giùm bông băng, nàng bực bội: Sao anh vụng thế! Chồng với cả con! Vết đứt tay ngày xưa giờ bỗng thấm đau…
2. DẠY VÀ HỌC – Họp cơ quan. Một cô văn phòng có chút sơ suất trong công việc. Chị thạc sĩ nọ mắng: Không biết làm thì đến đây dạy cho! Tan họp có người lắc đầu: Viện nghiên cứu mà như cái chợ ấy nhỉ!
Không biết mình có quyền dạy ai nên cũng không biết là mình cần học cái gì, làm việc nghiên cứu như vậy thì cũng chẳng khác gì ở nơi chợ búa.
3. CÚNG CÔ HỒN – Tháng Bảy, cô hồn đi đến đâu cũng được ăn uống no nê, chay mặn đủ cả. Ðến một nhà kia mâm cao cổ đầy sơn hào hải vị, quần áo nhà xe tiền vàng mã cao cấp.Cô hồn sung sướng nhào vô. Bỗng Quỷ sứ hiện lên xua đuổi: ‘Nhà quan lớn chỉ cúng cho cô hồn quan lớn!’
Chuyên mục:Tác giả, tác phẩm, Văn Chương
Wow, 3 truyen ngan nay hay qua! Doc di doc lai van thay qua hay, Rất cam ơn Uyen Nguyen da giới thieu tập truyen ngan nay.
ThíchThích
“Bấy giờ, ngòi bút trong khi viết, như những mũi kim có lúc tự châm vào ngón tay mình, tướm máu”
Thật xót xa , sâu sắc!!!
ThíchThích
Cám ơn DQ và Bon Bon ghé thăm, thưởng thức và khích lệ:-)
ThíchThích