Uyên Nguyên: Thơ Nguyễn Lương Vỵ: ‘Lô hỏa thuần thanh’ thơ, bật máu!

Người từ vô tận tái sinh
Đi qua trần thế mang tình nhân gian
(Bùi Giáng)

Anh Nguyễn Tôn Nhan nói:

cõi này là để chơi hoang

thành ra lại nhớ câu thơ của thầy Tuệ Sỹ:

ta làm kẻ rong chơi từ hỗn độn.

Nguyễn Lương Vỵ là một gã cuồng sĩ, bước ra từ cõi hỗn độn Tinh Âm, trăm năm trước ngủ quên bên trăng Mặc Tử; rồi từ vô tận tái sanh về chơi trên ngọn gió nhân sinh lay lắt, nhập cốt phiêu phiêu với chữ nghĩa, ‘lô hỏa thuần thanh’ thơ bật máu!

19 tháng Giêng, 2013
Buổi sáng đọc thơ anh Nguyễn Tôn Nhan ở Cà phê i4
UYÊN NGUYÊN 

Thơ Nguyễn Lương Vỵ

HUYẾT ÂM MẸ

Con về bên Mẹ, bên huyết âm
Nghe tủy xương réo rắt mưa dầm
Của lịch kiếp chảy xiết huyễn ảo
Cho tuyệt cùng âm âm điếc thâm

Con về bên Mẹ, bên tuyết đỏ
Thấy tủy xương trong veo vút gió
Của trầm luân bay theo tiếng chuông
Cho hồn cháy xanh um cổ độ

Quỳ xuống lạy mười phương gò đống
Trắng biệt ly đuối mộng hoàng hoa
Niềm thương tưởng ủ men bi thống
Thuở thai sinh bưng mặt khóc òa

Con về bên Mẹ, bên tà dương
Nghe xưa sau sẫy gót đoạn trường
Đất trời đứt ruột, thơ tuyệt mệnh
Ươm nụ huyết âm dầm buốt hương

Con về bên Mẹ, bên lá thắm
Thấy tinh sương giọt âm thăm thẳm
Lục phủ ngũ tạng bè mây bay
Tụng một thời kinh ru huyết ấm

Quỳ xuống lạy hết cõi ta bà
Tai mắt rưng rưng mùi thơ ca
Người-Ma phải chăng huyết âm Mẹ
Lô hỏa thuần thanh âm huyết hoa!!!

01.2008

 

CUỐI NĂM NHỚ NGUYỄN TÔN NHAN

Bồng bềnh bồng bềnh như u mộng ảnh
Đêm cuối năm sóng sánh một trời thơ
Chữ biệt tích ý biệt tăm quá lạnh
Nhớ bạn hiền ngồi độc ẩm bơ vơ

Tay gõ phím vu vơ chờ tiếng vọng
Tiếng cười năm xưa giọng nói vang trầm
Hất mái tóc nhắc Lão Đam lồng lộng
Đạo khả Đạo…phiêu bồng cao hứng ngâm

Thi khả Thi…cười khì em quá mượt
Quá huyền vi say khướt nụ xuân thì
Giọt khuya thấm rầm rì đầy ơn phước
Thơ cũng say mèm vì em đã đi

Thánh Ca rất xanh dưới trời Tượng Số
Lá tương tư tự vẫn dưới chân đồi
Thi sĩ để tang cùng mây vạn cổ
Rồi trầm mình trong huyệt mộ mồ côi

Tay gõ phím tìm nhau nơi đất lạ
Mà trời rất quen Lục Bát Ba Câu
Câu lục cuối nhẹ thênh mà buốt quá
Khều cái mênh mông sấm động gió đau

Tiếng chuông trên đồi xưa nở tím ngát
Bóng mây điên kia trổ nhạc khóc òa
Ta uống thêm một ly nghe âm ngất
Nghe đá rền đỏ mắt hát bi ca

Hãy dựng sẵn ngôi nhà mây Ngu Cốc
Chờ ta về cùng đọc thơ huyền âm
Lạnh lạnh lạnh trầm trầm trầm tán dóc
Huyền chi hựu huyền nhậu với sương câm…

tháng 12/2011

 

Ðọc thêm: Thơ Nguyễn Lương Vỵ

 

 



Chuyên mục:Nghệ thuật, Tác giả, tác phẩm, Thân hữu, Văn Chương

Thẻ:, , , ,

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.

%d người thích bài này: