Với họa sĩ Rừng, Ðình Nguyên và Nguyễn Cao Nam Trân
Em lặng lẽ trong vườn Xuân muôn hoa rực rỡ cớ sao rung động hồn anh. Em gom hết nắng Xuân về may áo lụa mỏng. Buổi trưa trong rừng, cơn gió thiu thiu buồn ngủ không muốn bay đi và anh chỉ muốn làm ẩn sĩ bỏ suốt mùa thi khoa bảng chẳng thèm điện nguyên, theo em về vui giữa màu lá trút hoa cồn.
Cũng vô lý như lằn kia dưới lá
Con chim bay bỏ lại nhánh khô cành
Đời đã mất tự bao giờ giữa dạ
Khi lỡ nhìn viễn tượng lúc đầu xanhBuổi trưa đi vào lòng lá nhỏ
Tiếng kêu kia còn chút mong manh
Dòng nức nở như tia hồng đốm đỏ
Lạc trời cao kết tụ bóng không thànhLá cũng mất như một lần đã lỡ
Trời đã xanh như tuổi ngọc đã xanh
Trời còn đó như tháng ngày lỡ dở
Hồn nguyên tiêu ai kiếm lại cho mìnhĐường vất vả vó ngựa chồn lảo đảo
Cồn sương đi vào sương lạnh miên man
Bờ bến cũ ngậm ngùi sông nước dạo
Đêm tàn canh khắc ngợi nguyệt gương ngànMột lần đứng lên mấy lần ngồi xuống
Ngón trên tay và tóc xõa trên đầu
Tình đếm lại muôn vàn thôi đã uổng
Để bây giờ em có biết nơi đâuBờ trùng ngộ một phen này phen nữa
Tờ cảo thơm như lệ ứa pha hồng
Hồn hoa cỏ phượng thành Hy Lạp úa
Nghe một lần vĩnh viễn gặp hư không
(Bùi Giáng, Hư vô và vĩnh viễn)
Tháng Hai, 2013
UYÊN NGUYÊN
Lá trong vườn họa sĩ Rừng, Hawthorne, CA
Chuyên mục:Nghệ thuật, Độc thoại
Đoản Văn hay. Bài Thơ hợp với hình ảnh. Tuyệt!
ThíchThích