1.
Chị đã định từ hồi tết Tây, rồi sang tết Việt. Chị em tuy vài bận gặp gỡ, nhưng không nhớ ra chút ân tình còn giữ sâu dưới đáy lòng, chưa trao.
Sáng nay, Chị đến.
2.
Món quà của Chị vì vậy, như một định mệnh vẽ ra từ bàn tay người họa sĩ, cũng thăng trầm như biển tràn xóa màu sóng, trôi lãng du trong đêm dài sinh tử.
Chị đặt tên cho tranh là ‘Ðời,’ mà trong vùng thẳm tối mông mênh, chân dung tôi hiện ra như vầng trăng đã bạc, hình khuyết tựa một con đò trôi mãi về hướng sóng.
Có rất nhiều lý do người ta có thể nhìn thấy mình trong bất kỳ một tác phẩm nghệ thuật nào. Và trong tranh của Chị, tôi được thấy lại tôi, những đêm gởi thác đời mình vào lênh đênh.
3.
Từ đó cho đến nay, tôi chưa hề bước ra khỏi vùng đêm dày thăm thẳm đó, và tôi chỉ hiện ra như một vầng trăng ảo, lúc có ai vừa gọi đúng tên mình.
Phù Du!
Ngày 19 tháng Hai, 2013
UYÊN NGUYÊN
Tác phẩm ‘Ðời’ – Acrylic on wood của họa sĩ Ann Phong
Chuyên mục:Nghệ thuật, Nhân vật, Sự kiện, Tác giả, tác phẩm, Tổng Quát, Thân hữu, Độc thoại
Cám ơn những lời viết chân tình. Bức tranh này hơi lạ đối với tôi. Chưa vẽ tôi đã thấy tranh rồi (trong não), và tôi đã biết tôi vẽ cho ai.
Tranh vẽ không bóng (shinny) nhưng lại khó chụp hình! Nó cứ bị phản chiếu ánh sáng làm sao ấy. Chỉ có khi mình cầm nó trên tay, mới thấy được độ sâu của biển.
Có lẽ đó chính là điểm thật. Phải đi biển mới thấy màu đậm của biển.
Chúc một ngày vui.
ThíchThích
Cám ơn chị Ann Phong lần nữa nha:-) Rất thích chiều sâu thẳm của bức tranh. Vẫn thấy mình chìm trôi đâu đó trong làn nước, đùa với sóng, ngộp hơi mà nỗi vui tràn trề. Cảm xúc bao giờ cũng quay lại với lần đầu tiên đặt chân lên quê hương sau hơn mười năm xa cách (2000). Thả trôi trên biển và không muốn quay lại bờ. Em quay về Mỹ, viết câu này: Trầm mình xuống ngọn sông buồn, mừng vui chết rục giữa ruộng nương quê nhà. 🙂 Cám ơn chị vẽ lại một quê hương đang buồn, nhưng không thể bỏ lại.
ThíchThích
Ngắm tranh, thấy sâu thẳm một màu xanh…
Đọc văn, thấy màu trăng trầm mình trôi cùng sóng…
Rồi ngắm tranh lần nữa, bấy giờ, cơ hồ thấy mờ ảo một ánh trăng lênh đênh rồi trầm mình theo sóng bạc…
(cảm xúc không thể giữ lặng im khi thưởng lãm tranh qua ảnh và qua ngôn từ. Anh UN có phiền?) 🙂
ThíchThích
Sóng biển nhấp nhô con thuyền trôi nổi
Dư âm ngày cũ lòng thấy dạt dào
ThíchThích
N. nhìn thấy màu tím đen của biển trong tranh giống như ngày trước đã thấy ngoài khơi hải phận quốc tế lúc đi vượt biên.
N. hồi nhỏ ở gần sát biển. Nơi N. ở, khi đứng từ trong bờ nhìn ra ngoài biển khơi trong tầm mắt, N. nhớ thường thấy nước biển có hai màu rõ ràng, ở ngoài khơi thì có màu xanh đậm hơn ở trong bờ. Nhưng vào mùa mưa, khi nước ở trên thượng nguồn đổ về cuốn theo phù sa cây cỏ từ trên rừng xuống theo đường một con sông rồi chạy ra cửa biển, thì lúc này nước biển đổi qua ba màu. Ở trong gần bờ thì có màu vàng đục, ra xa một chút thì màu xanh nhạt, còn ngoài khơi thì màu xanh đậm, nhìn giống như 3 lớp màu của cái bánh gì đó.
Đến lúc đi vượt biên, ở ngoài khơi xa khi nhìn xuống biển, N. thì chỉ thấy màu tím đen, không phải là màu xanh mình thường thấy khi đứng từ trong bờ nhìn ra.
Cám ơn chị Ann Phong và anh Uyên Nguyên 🙂
ThíchThích