Cụ Hoàng Ngọc Di hôn lên trán Cụ Nhị Nga | Ảnh: gia đình Hoàng Ngọc Tuấn
Với Gia đình anh-Chị Hoàng Ngọc Tuấn,
Hoàng Ngọc Diệp, Hoàng Ngọc Diêu và…
1.
Vầng trăng đi xa, lên cao, nhỏ dần và sáng hơn.
Suốt hai hôm nay, tôi cứ miên man suy nghĩ mãi về câu chuyện của một người Mẹ bên kia trời Úc Ðại Lợi. Bà Mẹ chợt sáng lên như một vầng trăng lên cao, và càng lên cao, ánh sáng của Mẹ tỏa rộng hơn, soi chiếu cho hết thẩy các con ở bốn trời.
Sáng nay một mình lái xe trên đoạn đường dài, tôi lại tiếp tục nghĩ về câu chuyện của Bà Mẹ bên kia trời Úc Ðại Lợi. Những rặng núi xa xa là bóng Mẹ đuổi suốt chân đi, và màu tuyết trắng xõa mềm trên đầu ngọn, như bầu vú Mẹ nứt sữa thơm môi con ngày nào.
2.
Buổi tối trong vườn đen, những nhành cây lêu khêu tựa bàn tay níu trăng về. Có chút ánh sáng len vào trong mắt, xé cay! Không phải đợi cho đến một triệu năm sau nữa, mà hôm nay có một loài chim kêu khản, về đậu lên mấy sợi dây đàn chùng.
3.
Ngày không còn tiếng cười hồn nhiên như trẻ, lúc Trần Tiến Dũng và Thận Nhiên về chơi. Ðêm lắc rắc cành khô và tiếng bầy chim non đói mồi.
Mẹ như vầng trăng đi xa, lên cao, tỏa rộng trong bốn trời. Tôi nhớ lời anh Bình Hoàng thảng thốt, hát ru điệu buồn:
Thế rồi, một hôm Mẹ chết, hơi Mẹ trong trời chưa hết
Ôm cả trần gian đầy vơi, nhân loại đeo tang người ….
(Quán Thế Âm, thơ Phạm Thiên Thư, nhạc Phạm Duy)
4.
Nụ hôn vừa cúi xuống, đôi môi mím chặt, và đôi mắt buồn mông mênh.
Ngày 25 tháng Hai, 2013
UYÊN NGUYÊN
Trần Minh Triết
Nhớ me … mắt cay cay …
ThíchThích