Uyên Nguyên: Tháng Tư bóng đè

Ngày đã vào giữa tháng Tư, buồn man mác! Buổi sáng những vạt mưa lớt phớt bay qua thị trấn Little Sài Gòn, dù không ồ ạt như một trận bão, nhưng dội lại những âm vang nẫu ruột.

Buổi sáng cầm trên tay tuyển tập thơ và văn của Nguyễn Ðức Kiên vừa đem từ nhà in về tòa soạn, lật từng trang ngang qua những con chữ bấy giờ đã biến đời người thêm biển dâu, khiến mình dừng lại, thở dài. Một hôm chợt thấy mình là kẻ đứng chơ vơ vơ bên lề lịch sử. Cơn mưa dầm dề thế kỷ đổ tuôn xối xả, người ẩn mình trong hiên mưa và người lết thết đi ngoài đường phố, có bao giờ hiểu hết: Lạnh từ đâu, mà buốt sống lưng? 

Buổi sáng đọc thơ Kiên, ngày đã rơi sâu hơn vào nỗi buồn tháng Tư, tiếng thở dài xuyên qua một phần tư thế kỷ, ủ dột những con đường từ núi cao về biển ruộng. Người đàn bà khỏa thân không sợ còn gì để mất trắng, đám trẻ con lội băng sông rủi ro đến trường, từng mái nghèo nghèo thêm rồi cuối cùng cũng bị giật sập xuống tận gốc rể… Hương quả cúng người thời nay còn khó được phụng thờ, hồ huống Tiền Nhân!

Tôi bước đi
không thấy phố
không thấy nhà
Chỉ thấy mưa sa
trên màu cờ đỏ
(Trần Dần)

Sài Gòn hay Little Sài Gòn, mưa như trải hết hai miền, tháng Tư buồn ở đây và buồn tận bờ kia nghe mưa vẫn giăng giăng màu cờ đỏ.

Ði giữa Sài Gòn
thơ Nguyển Ðắc Kiên

Trời mưa
tôi đi
phố vắng
đêm dài
chỉ có những hạt mưa
khắc khoải
như giọt nước mắt.

Nước mắt cuộc đời
chát mặn

nước mắt em tôi
những đứa trẻ không nhà
nước mắt mẹ tôi, người lượm ve chai
nước mắt ba tôi, người chạy xe ba gác
nước mắt chị tôi, người công nhân thất nghiệp
nước mắt anh tôi, mỗi lần tỉnh dậy,
sau cơn phê thuốc
nước mắt người yêu tôi, gái bao nhà hàng

đêm đen mịt mùng

tôi vẫn đi
tôi vẫn đi
giữa những ánh mắt
giữa những cái nhìn
lặng câm. Ám ảnh. Ớn lạnh
tôi đi

“Em đi
trong mưa
cúi đầu
nghiêng vai
Người con gái mới mười chín tuổi
khổ thân em mưa nắng đi về lủi thủi

Bóng chúng
đè lên
số phận từng người

Em cúi đầu đi mưa rơi
Những ngày ấy bao nhiêu thương xót
“tôi bước đi
không thấy phố
không thấy nhà
chỉ thấy mưa sa
trên màu cờ đỏ”

15 tháng Tư, 2013
UYÊN NGUYÊN





Chuyên mục:Tác giả, tác phẩm, Thân hữu, Độc thoại

Thẻ:,

1 reply

  1. Xin mượn tạm Bài viết của Diệu Âm Minh Thành để chia sẻ với Bạn về Những gì đã và đang xảy ra trên Quê Hương Việt Nam .
    Yêu thương-Thù ghét-Tha thứ,,,,,Xin thưa Đó chính là Bản chất Con Người và Quỷ đói !!

    BÀI HỌC TỊNH TÂM

    Một thiền sinh hỏi: “Thưa sư phụ, con đau khổ vì cha mẹ tàn nhẫn, vợ con ruồng bỏ, anh em phản bội, bạn bè phá hoại… Con phải làm sao để rũ bỏ được oán hờn và thù ghét đây?”

    Vị sư phụ đáp:“Con ngồi xuống tịnh tâm, tha thứ hết cho họ”.

    Vài hôm sau, người đệ tử trở lại: “Con đã tha thứ cho họ sư phụ ạ. Nhẹ cả người! Coi như xong”.

    Sư phụ đáp: “Chưa xong, con về tịnh tâm, mở hết lòng ra và thương yêu họ”.

    Người đệ tử gải đầu”Tha thứ thôi cũng đã quá khó, lại phải thương họ thì… Thôi được con sẽ làm”

    Một tuần sau, người đệ tử trở lại, mặt vui vẻ hẳn khoe với sư phụ là đã làm được việc thương những người mà trước đây đã từng đối xử tệ bạc với mình.

    Sư phụ gật gù bảo: “Tốt! Bây giờ con về tịnh tâm, ghi ơn họ. Nếu không có họ đóng những vai trò đó thì con đâu có cơ hội tiến hóa tâm linh như vậy”.

    Lần sau người đệ tử trở lại, lần này tin tưởng rằng mình đã học xong bài vở. Người đệ tử hớm hở thưa rằng mình đã ghi ơn hết mọi người vì nhờ họ mà anh đã học được sự tha thứ!

    Sư phụ cười: “Vậy thì con về tịnh tâm lại đi nhé. Họ đã đóng đúng vai trò của họ chứ họ có lầm lỗi gì mà con tha thứ hay không tha thứ?”.

    A Di Đà Phật.

    [Diệu Âm Minh Thành]
    .

    Thích

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.

%d người thích bài này: