Chiến công nào cũng réo rắt khói hương!

1.
Những ngày qua, người dân trong nước xôn xao chuyện báo chí bị cấm không được nhắc đến chiến tranh biên giới Việt-Trung 1979. Không nhắc, nhưng liệu có quên được chăng!?

Rồi lúc bị cấm đọc những điều về cuộc chiến chống ngoại xâm 1979, lại thành ra thấy được sự thật cay đắng và dã man hơn nhiều: Giặc tuy lui khỏi cửa biên thùy, nhưng được rước đi nghinh ngang vào cửa dinh phủ.

2.
Cấm thì cấm vậy, mà vẫn có những bài báo được phổ biến, chuyền xa và nhanh. Những bài viết nhắc lại ngày thật buồn. Nhưng chiến công nào cũng réo rắt khói hương!

Người không nói, không có nghĩa đã quên. Người ta nhớ tức còn nuôi ý chí. Còn hy vọng.

Cấm, nên sanh hy vọng.

Chẳng là Mục sư Martin Luther King từng nói:

I have a dream,

mà thành sự thật!?

3.
Người chết thì đã chết cho bao người được sống, nhưng người sống lẽ nào không thể làm được điều thật giản dị: Tưởng Nhớ!

Ðất nước bao giờ mới có linh quyền cho người đã chết và nhân quyền cho người đang sống?

13 tháng Hai, 2014
UYÊN NGUYÊN

 

DẶN CON
Thơ Bùi An Nguyễn

khi con học bài văn và sử ở trường,
đọc to lên những điều về “Ngụy.”
Ba ngước lên bàn thờ nội – ngoại
(hai ông “ngụy già” đã bước xuống mồ).
Nỗi đau của ba dâng lên làm nghẹn cổ.
Thôi thì cho qua,
vì đã thành nội sử.
Gieo cho con làm chi hận thù quá khứ.

Khi con học bài văn và sử ở trường,
đọc to lên những điều vinh quang của Đảng
Tiếng cười của ba không thoát ra,
mà chui xuống bụng
xì hơi.
Thôi thì bây giờ học cũng như chơi
không lẽ ba bắt con đi móc bọc.

Nhưng nếu một hai năm tới,
thầy cô còn giảng cho con về một thứ chủ nghĩa-
Chủ Nghĩa Anh Hùng Cách Mạng,
sản phẩm của “Đảng ta.”
Ba muốn con phải bịt tai tức khắc.
Vì tự cổ chí kim,
không một dân tộc nào
không một thứ chủ nghĩa anh hùng nào
lại sợ,
không dám vinh danh
các anh hùng
vị quốc vong thân.

Sài Gòn 12/2/2014



Chuyên mục:Nhân vật, Sự kiện, Độc thoại

Thẻ:

9 replies

  1. Bai viet cua Uyen Nguyen qua’ hay!

    Thích

  2. Người chết thì đã chết cho bao người được sống, nhưng người sống lẽ nào không thể làm được điều thật giản dị: Tưởng Nhớ!
    HAY QUÁ!!! Cảm ơn anh

    Thích

  3. “Biên Giới Tháng Hai” của Huy Đức…
    Mấy năm nay, lần nào đọc lại TH cũng thấy căm phẫn.
    Ngày nào những tên “Lê Chiêu Thống/ Trần Ích Tắc thời nay” còn ngồi trên ngai ở Bắc bộ phủ, ngày đó chúng còn bưng bít & không muốn người dân Vietnam biết, nhớ và nhắc đến cuộc chiến xâm lược của Tàu cộng Trung Hoa 17/2/1979 này!
    Và như vậy thì ước vọng để có được “linh quyền” cho người đã mất & “nhân quyền” cho người sống ấy … vẫn là ước vọng xa vời!

    P.s. Làm “độc sĩ thầm lặng” của Uyên Nguyên đã mấy năm, hôm nay tui mới rón rén ra chào 😉
    Cảm ơn những bài blog thâm trầm, sâu sắc của U.N., và những tấm hình độc đáo và quá đẹp, nhiều khi làm người ngắm … run luôn 😉

    Thích

  4. Không nhắc, nhưng liệu có quên được chăng!?

    Quá đúng anh Uyen Nguyen , cho dù không nhắc hoặc bị cấm đoán , những gì đã xảy ra nó ở mãi trong tâm trí con dân Việt .

    Đọc giã thầm lặng từ lâu của anh hôm nay cũ rón rén bước ra

    Thích

    • 🙂 Anh Năm cũng rón rén luôn hỷ. Ðiệu này phải đi soi gương xem người ngợm mình có dễ sợ không đây. Cám ơn Anh Năm nhiều lắm. Viết, mà có độc giả chia sẻ, đó là niềm hạnh phút vô biên… Mong được chia sẻ và học hỏi nhiều hơn từ tất cả.

      Thích

  5. Typo
    cũ rón rén = cũng rón rén

    Thích

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.