Ở ngay lúc này, anh lại gởi mình một ca khúc mới vừa sáng tác, chỉ khiến mình ngồi ngơ ngẩn rất lâu, cổ họng đắng ngắt và hai mắt chực cay sè! Nhớ anh, nhớ luôn người bạn từ thuở thiếu niên thâm thiết nghĩa tình của anh nữa.
Hẳn, bây giờ ở một cõi nào thi thoảng, mình vẫn mơ thấy rất thật, anh Ngô Mạnh Thu ung dung mỉm cười, thiên thu nụ cười đôn hậu, thương bè bạn lay lắt một cuộc chơi.
Mình ngồi thừ ra, chịu trận, đành hứng trọn một cơn mưa từ trong tiếng nhạc của Vui vỡ òa, không ồ ạt, nhưng âm vực đủ kéo về một trận lốc, xoáy nát lòng.
Những giọt mưa như đầu kim li ti, rân ran châm từng mũi đau, làm bồi hồi những hạt máu run rẩy trốn mình dưới thớt da non chưa kịp kéo lành sau mỗi vết buồn của ngày hôm qua, mà đã khiến cội nhớ hôm nay từ lồng ngực trổ len, vọt thành sông.
Gởi anh, người bạn vong niên – Nhạc sĩ Nguyễn Quang Vui
Uyên Nguyên
Chuyên mục:Nghệ thuật, Thân hữu, Độc thoại
“Thương bè bạn, lay lắt một cuộc chơi….”. Dĩ vãng “Em lễ chùa này” để rồi “Tàn mùa đông vào chùa bỡ ngỡ, tiễn em đi trong áo quan này….”
Cám ơn Uyên Nguyên cho nghe lại bản nhạc Mưa Đầu Mùa. Gợi lại nỗi buồn thầm kín, khôn nguôi!
PGH – Minnesota
ThíchThích
Cali, một ngày trời ấm ức mưa, nghe PGH-Minnesota nhắc lại “Tàn mùa đông vào chùa bỡ ngỡ, tiễn em đi trong áo quan này,” chắc là kỷ niệm của a/c nức nở lắm. Kính mến!
ThíchThích
Một bài …
Độc hành
hay
lãng đãng
tuyệt
vô ngôn
tôi đã sống lại…..
ThíchThích