Ảnh: Uyên Nguyên
Chị mua tờ nhật báo Người Việt, rồi nằm xoài ra đất, lật ngay mục rao vặt tìm chỗ ở.
A lô! A lô, xin cho hỏi có phải ở đây có phòng cho share không ạ!
…
Tôi bước ra ngoài cửa tòa soạn, vô tình nghe được mẩu đối thoại của chị.
Mùa Ðông ngự trên thành phố hiu hắt buồn, vì vẫn có những phận người long đong, không nhà.
‘Ðêm đông, ta mơ giấc mơ, gia đình, yêu đương
Ðêm đông, ta lê bước chân phong trần tha phương
Có ai thấu tình cô lữ, đêm đông không nhà…’
(Ðêm Ðông – Nguyễn Văn Thương)
Lời của nhạc khúc này, chưa bao giờ, thấm lạnh vào lòng mình như thế!
15 tháng Giêng, 2013
UYÊN NGUYÊN
Mỗi ai cần một chổ để ngã lưng hay chui ra chui vào hay che nắng che mưa
ThíchThích
Hỡi ơi giời đất vô cùng rộng / ta biết tìm mô một tấm…nòng?
ThíchThích