Bốn mùa nhung nhớ bóng quê nhà!

Ra vườn, cây chanh vàng rực. Chiều mùa Ðông lạnh lẽo, con mèo hoang nằm mọp trên bờ tường. Mùa Xuân hay là mùa Ðông, cảm xúc buồn hay vui? Có chút nắng le lói cuối chân trời.

Mùa Xuân đắp chăn Ðông quạnh quẽ. Con mèo hoang mở mắt nhìn chằm chằm, rồi bỏ đi khi thoáng thấy bóng người.

Buổi chiều trong vườn những quả chanh chín rực. Cây hồng giòn tháng trước trĩu trái nhưng mình không buồn hái xuống, hôm nay đã rơi về đất, làm phân bón lại cho cây.

Xuyên qua mùa Ðông nước Mỹ, mùa Xuân như mũi tên cắm phập lên nỗi buồn. Con mèo hoang hay mình đi hoang, bốn mùa nhung nhớ bóng quê nhà.

Mùng 2 tháng Giêng Quý Tỵ (2013)
UYÊN NGUYÊN

 



Chuyên mục:Văn Chương, Độc thoại, Độc thoại

Thẻ:,

5 replies

  1. Hình chanh và con mèo đẹp quá tác giả Uyên Thuyên ơi ! Bài viết đọc buồn ghê. Thank You ! Chúc năm mới mang đến nhiều niềm vui cho tác giả.

    Thích

  2. Xin cám ơn T.T, đầu năm ghé thăm UN’s Blog. Chúc T.T vạn sự phước lành, thành công trong năm Quý Tỵ:-)

    Thích

  3. “Hoa chanh nở giữa vườn chanh” Nguyễn Bính
    Chú mèo đôi mắt khôn lanh mơ huyền

    Thích

    • Thơ Hằng Hà dễ thương quá, như chú mèo này vậy ! Cảm ơn tác giả UN nha ! T. đang chờ bài về Valentine’s Day của UN đây. Mong một phút tuyệt đẹp nào đó sẽ mang cảm hứng đến cho UN …

      Thích

  4. Anh .. Con mèo hoang … Bốn mùa nhung nhớ quê nhà …
    Tui … Khổ khách … ba lô nặng khổ tình … xin kể anh.

    (Chuyện) Đói Cơm

    Chiều sụp tối mau … Chợ Điền Lộc vắng, im, vài cánh cửa hở, đèn hắt ánh vàng vành. Không lâu, sau chén trà nấu vội, uống vội, ánh vàng cuối cùng tắt. Chợ Điền Lộc, chiều … Tối Đen Như Mực …

    Ngày mai, sương mới, chợ đông. Chợ ngủ – Mực Đêm che mắt, giấc sớm, về …
    Canh chó bổng có bước chân, nhiều bước chân vòng chợ, quanh nhà , đi …

    Cổng chợ, bà Chanh hoảng hồn, hỏi :
    „Ai rứa !“
    „Thưa Mạ, con đây !“ – Một thanh niên gỏ cửa, trả lời, bước …

    Cầm cái đùi, ông Ớt ở cạnh nhà mụ Chanh, lớn giọng:
    „Ai đó !“
    „Thưa Ôn, cháu đây“ – „Mời cả nhà ra hết! Hôm ni họp đầu đình !“ – Một thiếu nữ đập cửa, trả lời, chạy …

    Hắn cầm cây đuốt, lửa đỏ rực, rảo theo đồng đội, vừa đi vừa nói lớn :
    „Giải phóng mời tất cả dân làng ra chợ họp! “ – „ Giải phóng mời tất cả dân làng ra chợ họp! “

    Tay phải lại rờ bảng súng AK47, ngón trỏ vòng vòng, vân vê cò súng. Hắn, thằng Điên, ở chợ từ thủa mồ côi, mà mồ côi từ lúc nào, hắn không hay biết, cả làng Kế Môn không ai biết, ăn-ngủ nhờ chợ, người mua, người bán kêu hắn : Thằng Điên.

    Trước đây tám tháng, con Đĩ, đứa con gái, không biết con cái nhà ai, chia ăn, chia ngủ cùng hắn hơn năm trời, đùng một cái, chết trôi trên sông Ô Lâu. Buồn, hắn bỏ chợ, qua cầu Đại Lộc, lên độn … Bây giờ từ độn xuống chợ, hắn hiên ngang khẩu súng AK47 mang lưng, mà cái quần vẫn quần lính cũ, vẫn cồm cộm cái vá múc cơm bằng nhôm he hé túi quần.

    „Cách mạng mời tất cả dân làng ra chợ họp! “ – „Cách mạng mời tất cả dân làng ra chợ họp!“ …

    Chợ đất, giữa đêm – Chợ đầy người. Đuốt lửa cột cổ cột đình – Chợ sáng.
    Có em ngơ ngác ngồi ngái ngủ, có chị túm áo vẫn hở hang và những cái mặt thất thần đứng chung – Chợ sợ.

    Nhiều bàn tay cầm súng rải quanh đám người – Chợ súng.
    Kẻ trước kẻ sau từng tiếng gọi, ông trước lùi khóc, bà sau bất tỉnh .
    Chợ đấu tố – Chợ đấu tố …

    „Mụ Chanh, bước ra đây !“ – Một thanh niên hất giọng.
    Bà Chanh len ra trước đám người, hớt hải, run, mặt tái: „Dạ“
    „Thằng Lý phản động mô rồi ?“ – Gả thanh niên giọng dữ.
    „Chồng c..o..n đi Huế chưa về, thưa ô…n …“ Bà Chanh trả lời.
    Gả thanh niên đưa tay cầm súng, nhìn bà Chanh, nhìn đám người, sang sẳng nói:
    „Mặt trận giải phóng phải xử tử mụ Chanh vì tội phản động của thằng Hoàng Trung Lý, ngay bây giờ, mọi người nghe rỏ chưa.“

    … Im lặng – Chợ im – Chợ im …

    Hai thanh niên và một thiếu nử, kéo lết bà Chanh tới cây Phượng Vĩ lớn, giữa chợ, cột bà đứng thẳng. Không đứng, bà treo xiêu vẹo – Chợ xìu.

    Bốn tiếng nổ từ hai gả đàn ông, hai bà đàn bà, nhắm bà Chanh, bắn tới – Chợ bắn.
    Bà vẫn treo xiêu vẹo, không giọt máu đào, bà chết, đã chết trước lằng đạn – Chợ chết.

    Có hai đứa trẻ thơ, cầm chén, đội đầu, chạy tới bà Chanh, khóc :
    „Mạ ơi ! Con đói …“
    „Mạ ơi ! Đói cơm …“

    Hắn bước đến bà Chanh, định bụng dẫn hai em bé về. Nhìn bà Chanh, hắn chợt thấy tay bà cầm chặt cái vá múc cơm giống hắn – Chợ Đói Cơm.

    Khả Quỳnh

    Đã thích bởi 1 người

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.

%d người thích bài này: