Uyên Nguyên – Ðình Nguyên, thơ là sóng đẩy phù sa chuyển mình

IMG_3758Ðình Nguyên (ảnh: Uyên Nguyên)

Ðọc bài thơ
Ngủ đi em và cùng thức dậy với non sông
của
 Ðình Nguyên 

 

Ðã cất bước đi tận nơi, nên thơ rất tới những câu cháy lòng nhau như thế. Tôi đọc bài thơ của anh thật chậm rải, và đọc rất nhiều lần vì thích vẻ Ðẹp trong thơ:

Em đừng chở nắng chiều
trải trên mặt con sông lừng lững chảy
Đừng đưa tay giữ cho màn nước yên lặng
trên mặt ao làng soi bóng dừa xanh
Chầm chậm thôi đừng gọi hàng cau xạc xào
bằng tiếng hát bay cao vút trên ngõ về tươi mượt
Đừng đưa tôi về cánh đồng mùa gặt vàng
lúa chín rợp hương quê
Tôi đã chìm vào những con sông
ao làng mái xưa đình cổ
Tôi miên man trước bình minh dậy nắng
hôn thật sâu đất biển quê mình
Tôi hứng từng giọt nắng chảy tràn qua đôi tay trần
trên đỉnh đèo núi cao hùng vĩ
Tôi tắm giữa dòng suối hiền hòa
thơm tràn rừng núi mạch quê cha

Ðẹp, đã đành, mà còn hừng hực lửa:

Nguồn ngọn chia xa ngày trên ải Nam quan níu bước
Cha đi rồi con về nuôi chí lập thân Lam sơn thuở trước
Em đưa tôi về làng nơi sinh ra người con có dòng họ truyền
từ người đi chuyện quốc gia xưa
Phù sa bãi bờ đắp bồi nuôi ta lớn lên
ăn hạt gạo thơm nhớ vun từng tấc đất
Sao nỡ bán đi bao đời tiên tổ giữ gìn!
Hòn vọng phu ngóng chờ người chinh chiến
núi còn đây…
Sông cũng còn đây
112 cửa sông Việt đổ về phía biển
Kỳ Cùng ơi, Sêsan ơi, Sêrêpôk ơi vẫn chảy ngược dòng!
Người cũng còn đây

Ðẹpnóng bỏng! Từng câu chữ bài thơ nhẹ như hạt mưa đầu vừa chạm xuống mặt sông, loang dần ra thành triệu vòng sóng trắng, kinh động phù sa.

Lúng liếng ngày lúng liếng môi xinh
màu nắng long lanh trong mắt em
giữ tôi yên lành trong mạch sống nguồn cơn nồng nàn trái ngọt
Khe khẽ gọi lời tình ru nhau
đêm sóng tràn ngập nửa hồn đau cắt
Mỗi một bước đi là một nhát chém sâu
từng vết thương ngay trên thịt da mình
là máu thịt quê hương

Ngày rạng ánh hồng có đẩy qua hết cơn giông
Mùa bão tới mắt người rướm lệ
Sẽ xé nát tôi bằng lời nguyện thệ
Nước nhà ơi tình yêu ơi cháy cả lòng nhau
Ngủ đi em, ngủ đi em…
nghe anh hát bài ru tình trên đầu ngọn sóng…
Để dành nước mắt cho ngày sau
non sông cười rơi lệ khóc non sông…
(Ðình Nguyên, Ngủ đi em và thức dậy với non sông) 

Thơ anh bấy giờ nghe như những hạt nước nhỏ li ti trong trận bão táp, biến thành kim tấp vào thân phận quê hương đủ làm buốt đau. Hay như giọt nước mắt thương thân, mềm, mà cứa nhừ con tim của bao kẻ còn nặng tình với non sông.

Thơ Ðình Nguyên Ðẹp, lúng liếng như hạt mưa đầu tiên vừa chạm xuống mặt sông, loang ra thành sóng, cho đến một lúc phù sa sẽ chuyển mình.

Ngày 7 tháng Ba, 2013
UYÊN NGUYÊN



Chuyên mục:Nhân vật, Sự kiện, Tác giả, tác phẩm, Thân hữu, Văn Chương

Thẻ:, , ,

1 reply

  1. Thơ Đình Nguyên mang tính rất thật. Đọc thơ mà chúng ta có cảm giác đi chung đường với thi sĩ từ miền đồng bằng rồi xuôi lên miền núi hùng vĩ. Ta thấy được cả màu của lúa, của sông, của cả những vầng mây.
    Cám ơn những bài thơ hay.

    Thích

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.

%d người thích bài này: