theo ta cùng những tháng, năm…
Ðúng một năm, sau ngày anh Ðại vĩnh viễn ra đi, Nội của tôi cũng ngã bệnh rồi mất! Ðiều trùng hợp ngẫu nhiên là cả hai đã không hẹn, mà xa lìa cõi tạm này trong cùng một khoảng thời gian tháng 5, nên bỗng dưng là, tháng 5 đáng ghét và đáng thương, bởi tháng 5 của tôi bây giờ:
Niềm đau quá khứ đi về
Tràn lan mưa móc bốn bề ra hoa
Kể từ sử lịch phôi pha
Ðoạn trường phương cảo từ ta gặp người
(Bùi Giáng)
Thời gian như con nước theo dòng xuôi về viễn khơi, như cánh chim bay tàn bóng thinh không. Anh Ðại và Nội bây giờ chắc đang tiêu dao trong cõi vô cùng, chẳng còn ở lại nơi chốn trần gian ảo ảnh này với cháu con, với anh em và bạn bè thân thiết. Người đi và kẻ ở, niềm nhớ nhung thương tiếc đã đành, nhưng cũng chẳng mong có một sự trở lại vào vòng sinh diệt vô thường, nơi cõi ta bà náo động và não nề tử sinh này.
Hồi đó, tôi vẫn nhớ như in là ngày cưới của con gái anh chị Tâm Hòa. Ðám cưới tổ chức tại nhà hàng Seafood Palace 2, tọa lạc gần bên bệnh viện West Anaheim, nơi mà anh Ðại nằm điều trị chứng bệnh ung thư vừa đến thời kỳ nguy kịch. Buổi tối, tôi ghé lại thăm và chúc mừng gia đình anh chị Tâm Hòa, rồi xin phép không ngồi lại dự tiệc, để sang với Anh Ðại. Cô y tá cho vào nhưng không quên nhắc đã gần hết giờ thăm bệnh. Tôi bước vội vào phòng Anh đang nằm, nhìn Anh còm cỏi trong bộ đồ bệnh viện màu xanh da trời nhợt nhạt, đôi mắt trĩu nặng, cố nhướn to để nhìn tôi như tỏ vẻ một sự vui mừng. Tôi biết anh đang cố gắng lắm, để tạo cho mình một niềm tin, một sự an lạc như lúc còn khoẻ mạnh anh vẫn luôn mang đến cho anh chị em những khi làm việc mệt nhọc. Tôi nắm tay Anh, cánh tay khẳng khiu, tái sạm nơi cạnh giường và hỏi thăm đủ chuyện về bệnh tình. Thỉnh thoảng, vô tư tôi vuốt nhẹ trên làn da khô đã hiện rõ vết chai sạm, thâm bầm. Và, chỉ trong thoáng chốc ấy thôi, tôi đã nhận ra có điều gì đã và đang thay đổi thật nhanh chóng, khó tin giữa lòng mình… Rồi Anh rút nhẹ cánh tay, nâng lên cao, tìm nắm bàn tay tôi siết chặt, bờ môi Anh mấp mấy, thều thào đứt khoản: ‘Ráng lo cho tổ chức!’
Lần ấy cũng là lần đầu tiên trong đời tôi thấy Anh khóc, hai hàng nước trong veo chảy xuôi từ hai hốc mắt sâu hoắm, dù cố ngăn nhưng vẫn đổ dài trên hai gò má chênh vênh, như chừng là dấu hiệu của mộ địa. Khi đó, không gian vỡ oà, cõi lòng tôi cùng Anh gãy gập…
Một hồi lâu, Anh nhắm mắt, như vừa trút hết nỗi nhọc nhằn để trả lại căn phòng sự im lắng đến ngộp thở, và như thể là Anh đã trút hết tàn hơi để nói với đứa em này vỏn vẹn chỉ một câu ngắn ngủi nhưng sâu đậm và ý nghĩa để tôi sẽ mang theo trọn đời.
Tháng 5 của tôi, thật đáng ghét vì đã mang đi những người thân trong cuộc đời!
Tháng 5 và tôi, ray rứt cõi lòng nỗi nhớ về một người Anh với những tình xưa, nghĩa cũ.
Tháng 5 choáng ngợp nỗi nhớ và niềm thương!
Cố nhân ơi!
Cõi mộng nào.
Rêu phong bia mộ bên bờ đại dương.
(Ngô Văn Tao)
Chuyên mục:Nhân vật, Sự kiện, Thân hữu, Tưởng niệm, Tưởng niệm
Xin được cảm thông cùng sự mất mát của anh UN. Đọc bài này, tôi nhớ đến những huynh trưởng GĐPT của tôi. Tôi cũng đã từng là đoàn sinh GĐPT dưới sự dạy dỗ của Ni Trưởng Trí Hải, người mà chúng tôi yêu kính gọi là Sư Cô (SC) 32 năm về trước. Huynh trưởng (HT) của chúng tôi là chị Lan và chị Hoa, chị Hoa hiện là Ni Sư Tuệ Dung. Thực ra, vào thời gian tôi bắt đầu sinh hoạt, năm 1980, SC đặt tên cho nhóm của chúng tôi là Tuệ Uyển (TU), chứ không mang danh xưng GĐPT (có lẽ SC muốn tránh con mắt của công an), và chúng tôi cũng không có đồng phục, khăn quàng. Thời đó khó khăn mọi mặt, nhưng SC và hai chị HT vẫn để nhiều thì giờ dạy dỗ chúng tôi. Ngoài những giờ chơi và học Phật Pháp, tụng kinh, ngồi thiền, chúng tôi còn được học tiếng Anh do chị Hoa dạy, chữ Nho do chị Lan dạy và tiếng Pali do SC dạy. Tôi vượt biên đầu năm 82 và xa GĐPT từ đấy. Sau này, chị Lan vượt biên và định cư tại Canada. Vợ chồng tôi sang thăm chị hầu như mỗi năm. Mùa thu năm 2003, được tin trễ chị Lan bị bệnh nặng, vợ chồng con cái tôi thu xếp qua thăm chị lần cuối, nhưng không kịp, chị mất một ngày trước khi chúng tôi sang. Vài tháng sau đó, lại được tin SC thị tịch vì tai nạn tại VN. Năm đó, tôi mất đi 2 vị thầy yêu kính của mình.
ThíchThích
Cám ơn anh M&M, mới vừa nhắc lại một kỷ niệm, một ân tình khác nữa. Năm 82, chắc lúc anh đã đi rồi, là lúc UN vừa vào đến SG, ngôi chùa mình từng tá túc được nhắc trong bài ‘Canh thâu đối ẩm…’ chính là Già Lam đấy. Thuở đó NS Trí Hải thường lui tới thăm viếng và trợ tiếp cho quý thầy ở đây. Thời gian đó thật căng thẳng, mà NS không quản ngại. Chia sẻ như vậy, chắc là anh em mình có căn duyên với nhau và hiểu nhau nhiều rồi đúng không!?:-). Chiều nay từ cty lái xe về, nhận lời nhắn của anh M&M và, trước mắt những ngọn đèn đường bỗng chốc nhòe nhoẹt… lúc nhớ về NS.
ThíchThích
Đi trốn mà vào Già Lam thì kể như tới lộn chỗ rồi, chưa bị bắt là may :-). Thời gian ấy, ở đó có Ôn Già Lam và thầy Trí Siêu, còn thầy Tuệ Sỹ thì tới lui để dạy, nên công an chìm lúc nào cũng túc trực xung quanh. Anh UN có còn sinh hoạt GĐPT không, ở chùa nào? Nơi tôi ở (Virginia) có hai GĐ, nhưng nhóm nào cũng sinh hoạt thật lâu vào mỗi Chủ Nhật, từ 10 giờ sáng đến 3 giờ chiều. Tôi cũng muốn cho các con tham gia, nhưng 5 giờ đồng hồ thì chịu, không theo được. Tôi và anh UN chắc có duyên với nhau, nên tôi thích đọc bài của anh và xem những tấm hình anh chụp. Khi nào có dịp đi chơi hoặc công tác qua đây, anh UN nhớ báo cho biết để gặp. Tôi tình nguyện làm hướng dẫn viên đưa anh đi chơi. Còn tôi, khi nào về Little Saigon, sẽ ghé tòa soạn báo NV tìm thăm anh và cô giáo NL. 🙂
ThíchThích
Vâng, anh nói đúng, nhưng thuở đó biết đi đâu? Trong blog UN cũng có nhiều bài kỷ niệm với ân sư đấy (Ðồng hoang mục tử chung tình, Năm tháng vẫn như nụ cười trong mộng, quán chúng sinh bất tư nghì…), bởi chẳng ai khác bấy giờ, dám cưu mang mình!Chuyện thật dài, hôm nào gặp gỡ sẽ chia sẻ nhiều hơn.
ThíchThích