Ngô Vân Quy – ‘Con đây ngồi với mộ bia, ai ngờ!’*

IMG_0091Nhà thơ Ngô Vân Quy (ảnh: Uyên Nguyên)

Mẹ về có nói gì đâu
Con ôm mặt khóc chia màu tóc sương.
Ngô Vân Quy

 

Ngày Giỗ của Mẹ trùng vào mùa lễ Mother’s Day hằng năm, cảm xúc của anh ắt phải bồi hồi lắm! Song, trong tiếng huyên náo của ngày tôn vinh tình mẫu tử, người dẫu mất hay may mắn còn Mẹ kề bên vẫn có chung một niềm cảm xúc, là Mẹ mãi luôn ở bên mình! Bấy giờ, khi đọc hai bài thơ mới của Ngô Vân Quy vừa gởi, trích tập “thơ tôi có dáng em ngồi ” sắp xuất bản vào tháng 6, tôi tin đó là những bài thơ hay nhất của anh, từ sau ngày Mẹ mất! – UN

 

Mộng về một thoáng, Mẹ ơi!

Hôm nay giỗ, Mẹ về thăm
từ trong giấc mộng trở trăn giọt sầu.
Mẹ về có nói gì đâu
Con ôm mặt khóc chia màu tóc sương.

Mẹ đi như ở, vô thường
lời kinh tiếng kệ trên đường phương Tây.
đem chia Địa Tạng phố này
nghe lời chú giải chiều nay tịnh rồi.

Mẹ ơi tháng Sáu đất trời,
ngày hôm mưa lạnh con ngồi nhớ Ba.
nhớ sông nhớ nước quê nhà
ngày xưa xa quá quan hà bên kia

Mẹ đi, Ba bỏ đời chia
con đây ngồi với mộ bia ai ngờ
đêm nay ra tận bến chờ
níu tay áo Mẹ đến bờ tịnh yên.

Khoan đi Mẹ nhớ câu thiền
gởi con thuở nọ trên  triền dốc xưa
con tỉnh mộng, ngòai trời mưa
Nhìn nhang khói lạnh dạ thưa Mẹ à!

Con đây với mẹ thật xa
nhưng nghe gần lắm bước qua tới rồi.
Mẹ ru con ngủ trên nôi.
Ầu ơ tiếng hát mấy lời xa bay…

Khuya thứ hai tháng năm,
rạng ngày tám tháng năm 2012
Ngô vân Quy

 

Mẹ ơi!
Một cõi riêng con

Tình Mẹ ngôn ngữ nào đây
nói sao hết được lời nầy trần gian.
túi nải đựng hết đàn tràng
không  đong được chút kỳ quan Mẹ hiền

Mẹ là Trời, cõi Phạm Thiên.
là tim, óc, máu của nghìn tình yêu
lúc bé theo Mẹ sáng chiều
cây kem cục kẹo là điều vui thay

Lớn lên theo với tháng ngày
Mẹ cho con cả đời nầy mà sao
con chẳng nhận, lại bay cao
ngòai  tầm tay với hỏi sao không buồn!

Đời Mẹ, giọt lệ sầu tuôn.
đời Mẹ như nước trên nguồn chảy xuôi
tưới lên thảm cỏ để nuôi
nụ  cười con có Mẹ vui lắm rồi

Mẹ ơi, nhậm gấm tuổi đời
con nay hiểu được cả trời yêu thương
Mẹ cho con cõi thiên đường
để con ngụp lặng trên đường nhân sinh

Chỉ có mẹ là bình minh
con xin cúi lạy mối tình Mẹ cho
hay chưa bài học tơ vò
mai kia khỏi phải buồn so nhớ người!!

Thứ ba, ngày tám tháng năm 2012
Ngô vân Quy

 



Chuyên mục:Nghệ thuật, Văn Chương

Thẻ:, , , , ,

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.

%d người thích bài này: