ÐỖ TRUNG QUÂN: Tôi chỉ là nhà thơ viết báo – viết mảng văn hóa âm nhạc – kịch, sân khấu , hội họa , điện ảnh …vv. vừa viết vừa đọc và vừa học – nhìn lại 30 năm cầm bút cái may mắn nhất là tôi khg hề lột truồng đời tư ai , khg hề trấn lột ai, khg hề bôi nhọ ai trong giới. cái tôi viết , lãnh vực tôi viết hoặc hay hoặc dở nhưng chưa hề dối trá hay đánh lận nghệ thuật chân chính. Cảm ơn anh chị em còn nhớ đến tôi trong một ngày mà tôi nếu được nhắc chỉ cười nhẹ!
Việt Nam làm gì có Ngày Nhà Báo đúng nghĩa, mà mừng!
Những Nhà Báo liêm sỉ, nếu không gác bút, thì chỉ có nguy cơ đi vào Nhà Tù. Ở trong Nhà Tù (nhỏ), nhà báo liêm sỉ thà Tự Do Im Lặng.
Bên ngoài, những nhà báo thờ Ðảng, cung cúc hầu hạ quan chức Nhà Nước hồ hỡi tung hứng, vái thụng, bòn mút của dân, đã thành một thứ dịch bịnh “Người tuyên truyền tập thể, cổ động tập thể, tổ chức tập thể,” thì chẳng ngờ mình đang bị giam cầm trong một cái ngục lớn, nhiệm vụ chính của nó là MÚA RỐI.
Sứ mệnh nhà báo cách mạng là: ‘thắt chặt mối quan hệ của báo chí với công chúng,’ trên lý thuyết đã ghi rõ trong quyết định số 52 ban hành ngày 5.2.1985 của Ban Bí thư Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam, nhưng hành động bằng cách, mượn báo chí thắt cổ ngôn luận.
Ngày Nhà báo Cách Mạng Việt Nam – 21/06, có gì hãnh diện, mà vỗ ngực, la mừng!?
Nhảm!
6/2012
* Biếm hoạ do Nguyễn Tôn Hiệt thực hiện bằng kỹ thuật “editing” và “collage”
từ một hình mẫu trên website photobucket.com
Chuyên mục:Nhân vật, Sự kiện, Xã hội, Xã hội, Độc thoại
Trả lời