Uyên Nguyên: Biên địa, máu vẫn ứa từ trong ruột Ðất

img_0860

Những đoàn người toàn thân phủ màu cây rừng, nồng mùi thuốc súng, lầm lũi đi từ trên đồi xuống, và trong rừng cây âm u bước ra. Họ im lặng, nói bằng “những đôi mắt hình viên đạn”. Phía sau và trước còn nghe tiếng pháo dồn tới, và đuổi theo.

17 tháng Hai, 2017, cuộc chiến chưa tàn, biên địa xanh rì màu cỏ nhưng máu vẫn ứa trong ruột Ðất.

Trong số Họ, có người cất tiếng thét trước khi ngã gục lần thứ hai, và có thể còn chết thêm nhiều lần nữa(?): “Ðừng yêu chúng tôi, hãy yêu Ðất nước này!”

Uyên Nguyên



Chuyên mục:Tưởng niệm

Thẻ:,

1 replies

  1. Vô duyên ví họa:

    Họ là những người đội đất cho những người còn sống, cho chúng ta, ai, cứ đạp đất mà đi.

    Ngày qua, xưa, biển lận, gió ngược, rất cuồng si. Máu các anh thành lửa, đốt lụi thân chúng em, anh em chúng mình ruột thịt, lửa tàn mạng bạc, mà hồn tìm không quen nhau.

    Mặt trời đổ nắng trên quê hương còn lại, không nghe thảng thốt lời ăn năn từ ngục địa, người xưa đâu. Có ai, mò mẫn đạp trên mảnh đất này bằng trái tim, quang vinh tủi nhục, tình yêu máu lệ, nhịp tim chợt ngừng. Bao giờ mưa Thanh Bình rơi lên Việt Nam tội tình.

    Khà Quỳnh 28032017_0955

    Thích

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.