‘Ưng vô sở trụ*’ một nụ Sen hồng ở đục, trắng lòng tỏa lân hương Ðạo. thượng tuần tháng 3, 2012 Kính tiễn một bậc thầy, Cư sĩ Liên Hoa * 應無所住而生其心 Ưng: Thuận, bằng lòng, nên. Vô: không. Sở: nơi chốn. Trụ: ở. Nhi: mà, Kỳ: cái ấy. Tâm: cái tâm của con người. Ưng… Read More ›
Nhân vật, Sự kiện
‘Thanks to press freedom – You know better’
Một xã hội truyền thông tự do, không nẩy sinh khái niệm ‘báo chí lề trái,’ khiến nẩy sinh thêm một vấn nạn đi kèm là áp lực với cả người đọc phải chọn lựa một thái độ hoặc, bị ‘ép theo… Read More ›
Vẫy tay chào nhau, lệ ngấn dài…
Lễ Tiểu Tường, kính nhớ Sư-Huynh Phổ Hòa (tức Trưởng niên Hồng Liên Phan Cảnh Tuân) 1. Mới đó chừng đã, tận đường vẫy tay chào nhau, lệ ngấn dài thuở chưa đi hết, lòng đâu biết tận tuyệt cuối đường mấy người… Read More ›
Uyên Nguyên: Khề khà, ngất ngưởng nắng trưa…
Thi sĩ Nguyễn Lương Vỵ (Ảnh: Uyên Nguyên) Bóng sinh linh ai nườm nượp lướt qua Ngồi bệt xuống trước hiên nhà vũ trụ (thơ Nguyễn Lương Vỵ) 1. Buổi trưa trời đầy nắng, bước vào quán cà phê nghệ… Read More ›
Chia khúc tôi
Kính tiễn Anh. táng nhang cháy rực tim người lệ ròng chảy rát tâm can chiếc cầu sinh tử bắc ngang tình duyên càng thắm… càng đoạn tràng em ơi! 2. bàng hoàng đứng trước mộ phần run tay nắm… Read More ›
Cơ chi mà bày chuyện, làm báo!?
Cuối năm Ta kể chuyện, trong nhà…! Sách xuất bản năm 2006[1], nên xét ra, vẫn rất mới, khi anh Ðỗ Ngọc Yến còn ở với anh em, viết lời giới thiệu mà cho đến hôm nay mỗi khi đọc lại, mình… Read More ›
Ai cầm giữ sát na tan mặt nguyệt?*
09-01, Giỗ anh Vũ Ngọc Khuê (1944-2009) thành viên ban phát hành, Gđ NV 1. Thời gian trắng toát, tiếng đồng hồ treo trên đầu giường như viên sỏi lăn long lóc giữa đêm khuya tĩnh mịch. Có đôi lúc mình… Read More ›
Uyên Nguyên: Mê làm phóng viên, coi chừng!
Đọc bài mới của blog’s Ngọc Lan, cười trong bụng, câu chuyện nhắc mình một trường hợp tương tự ở lần ra field lấy tin cho báo đã lâu lắm, cũng vì mãi loay hoay chú tâm những ‘nhân vật… Read More ›
Cung Lê, thua như Hiệp Sĩ Đạo
Viết thay bạn, TG 1. Trước một ngày, bạn tôi hăm hở gọi điện thoại giục giã, hẹn ngày mai hai thằng nhất định phải theo dõi cho bằng được trận Cung Lê, thượng đài đấu võ, trận gây cấn vì… Read More ›
Vũ Quý Hạo Nhiên: Giải pháp nào cho ‘Đường tới thành Thăng Long?’
Quá nửa khuya (11/14/2011), Blogger Vũ Quí Hạo Nhiên gởi một ‘comment’ lên diễn đàn ‘facebook‘, nhận định vắn tắt sự kiện giới hữu trách Việt Nam lại chuẩn bị trình chiếu bộ phim ‘giả’ sử: ‘Đường tới thành Thăng… Read More ›
Trịnh Kim Tiến: Em hào hùng nhắc, nhớ gương xưa…
Người có thể không đi cạnh em, nhưng sẽ cùng em đi tới… Tôi đang đếm ngược từng ngày, như đếm từng nhịp tim em hỗn loạn giữa bầu khí dưỡng ngột hơi giăng mù bụi đỏ[1]. Em đang thấp thỏm chờ đợi, giây phút… Read More ›
‘Bài Thơ Một Vần,’ thơ rất Chát!
Nhìn riêng về thơ Bùi Chát Đọc thơ Chát ‘khó cảm’, vì thơ không câu chấp, gieo vần theo các thể loại truyền thống lãng mạn phổ thông, nhưng thơ vẫn rất thơ. Ý và từ mỗi bài trong tập luôn… Read More ›
Từ tranh, non nước trở mình!
Khi nghe tin Thắng có nạn Với tôi, Thắng chụp ảnh rất đẹp, mà không chỉ đẹp vì anh biết chọn những góc độ nghệ thuật, ánh sáng và sắc màu. Ảnh của Thắng đẹp vì khi xem, hồ nghe có… Read More ›
Blog tôi, vì duyên cớ là…
Tiếng của người đào sâu tầng mộ địa chôn sống ta giữa vũng máu giận hờn Uyên Nguyên Thoạt đầu, lần khân, lúng túng với đề nghị, khuyến khích của Thiện Giao, là mở blog trên trang Người Việt online. Thật… Read More ›
Từ hư không đến rồi, về hư không…
Chẳng cầu lạy lục khói nhang chẳng mong trái quả rềnh ràng lễ nghi Từ Hư không đến rồi đi Ăn Mày Thế Kỷ* hề gì vướng chân!? Đạt Ma diện bích chín năm Còn ông đẽo đá thấy Tâm… Read More ›
Điên, dễ mấy!
Dễ mấy có thêm một Bùi Giáng“điên điên khùng khùng thứ thiệt” khác, song lắm người lại thích “điên điên” theo cốt cách Bùi Giáng ở cái phố Bolsa này. Tôi biết tên lão nhờ nét chữ viết trên mặt… Read More ›
Uyên Nguyên: Hiền như một khúc sông…
Nhà báo Hà Tường Cát (Ảnh: Uyên Nguyên) Ở toà soạn, bác hiền như một dòng suối chảy xuôi, hệt như tâm bác lành lúc ngồi thinh lặng rất lâu bên giòng nước xanh mát, rù rì lượn quanh bờ… Read More ›
Một ngày xuống đường
Mỗi ngày, 6 giờ đồng hồ, ông Nigel ngồi ở đầu con hẻm của khu phố nghèo này, có lúc đứng phắt dậy, miệng hô to khi thấy những chiếc xe chạy về hướng mình. Việc làm của ông tưởng… Read More ›