Suốt một đời bạc tóc dưới mưa bom, Mẹ lầm lũi đào hầm nuôi cách mạng. Đào cho thủng đêm đen, cho đến ngày hực sáng, Mẹ chống gậy đi chọn mặt gởi vàng. Mẹ đâu còn vàng! Còn một… Read More ›
Bùi Minh Quốc
Khi nhà thơ bị bóp cổ nghẹn lời*
* Rừng nguyên sinh vung lưỡi rìu quỉ đói Rắc rắc cây xô cốc chạm quỉ vang cười’ (Tổ quốc rùng mình trong cơn nhậu nhẹt – BMQ) 1. Dưới bàn chân chai, rám của Ông là một đôi dép xẹp,… Read More ›