Nhân anh ÐN cho xem hình, và nhắc thầy Bảo Phúc
( mất lúc 12 giờ 52 phút ngày 31-5-2009)
1.
Hồi nhỏ, mình thích vẽ hơn đàn, nên chỉ theo Thầy học nhạc một thời gian rất ngắn, rồi thôi. Thuở đó Thầy dạy nhiều thể loại nhạc, lớp học ở gần nhà, tại con hẻm trên đường Nguyễn Kim, Quận 10, Sài Gòn.
Vài năm trước nhân có dịp về quê, theo đoàn làm phim cho một người bạn cũng từ Mỹ về, xe đỗ ngay trước con hẻm năm xưa, căn nhà đó bây giờ chủ nhân không biết là ai, nhưng khi nhìn lại, thấy bóng dáng tuổi mình đã ngập, và chợt nhớ đến Thầy.
Tuổi nhỏ thích tung tăng bay chạy, ngồi yên học nhạc và nhất là phải dợt những bài tập của Thầy cho về nhà là cả một cực hình, cho nên thường xuyên bị Thầy rầy, và bắt học lại mỗi khi trả bài không tốt. Có lúc thì trốn luôn, cho tiện.
2.
Thời đó học nhạc, vẫn xem là chuyện giải trí tầm thường, chứ đâu nghĩ bây giờ, giữa cuộc đời giằng sốc, buồn hôi hổi từng khi, âm nhạc là sự cứu rỗi linh nghiệm.
Hôm nay đọc trên các trang mạng thông tin dân sự, các trang nhà Phật giáo có hàng tít ghi đậm: ‘Thương tiếc nhạc sĩ Phật tử Bảo Phúc,’ là biết Thầy đã đi rồi!
Từ nơi xa, xin thắp hương kính tiễn biệt!
31/05/2009