Thật lòng mỗi bận đi qua con phố này, tôi lại nhớ đến anh và những điều anh nói. Ngặt, những điều đó ít nhiều vẫn bị cho là hoang tưởng, bởi có thật những món nợ lớn hay nhỏ, chỉ được nhìn nhận là sự trả vay giữa con người với con người mà thôi, và tin có vô lượng kiếp.
Một lần, ngồi bệch bên cạnh anh, tôi bắt đầu buổi trò chuyện. Anh tự giới thiệu một loạt tên tuổi mà trong đó có những cái tên dài ngoằng. Tôi tạm chọn trong số đó một cái tên dễ nhớ, Cao Quốc Dũng, để tiện xưng hô với nhau và bắt đầu câu chuyện.
Khi hỏi lý do tại sao Dũng lại có nhiều cái tên như vậy, nào là Nguyễn Tấn Thành, Cao Quốc Dũng v.v… thì anh trả lời gọn lỏn, nhưng có vẻ không ăn nhập gì:
Tại vì có đảng mà!
Tôi lại thắc mắc hỏi Dũng là ‘đảng gì?’ Dũng nói đó là ‘Đảng Bạn Bè’
Thú vị! Tôi thầm nghĩ bụng nghĩa ‘bạn bè’ đã được Dũng nâng lên thành ‘đảng’, thì tất nhiên không phải là thứ đạo nghĩa bạn bè tầm thường, dù ngay giờ phút này xem ra anh rất cô độc, có lúc ôm đàn thất thểu lang bạt mỗi sớm hôm giữa phố Bolsa, có lúc kẹp mấy quyển sách ngồi cặm cụi viết ở một góc quán.
Người ta có nhiều nguyên do để trở thành kẻ mất trí, tôi được nhiều người kể anh gặp một tình huống “unfair” mà ra nông nổi này sau lần tai nạn. Song, trong nhiều trường hợp của những cơn mê sảng, người có trí hoặc vô tri sẽ có hành động đầy nguy cơ khi vượt ra khỏi bản năng tự chủ của mình. Trong tình huống đó, mọi hành vi đều có tác động và hệ quả như nhau.
Dũng có thể có một thế giới riêng của anh để tin vào những sự kiện anh đang nói với mọi người. Điều còn lại là có mấy ai dám tin và can đảm nhận ra điều cốt lỏi Dũng thường lập đi lập lại: ‘CON NGƯỜI MẮC NỢ QUẢ ĐẤT NÀY’
Lời có hoang tưởng!?
Hạ tuần tháng 8, 2012
Cao Quốc Dũng say sưa diễn thuyết món nợ của loài người với quả đất này
(Ảnh: Uyên Nguyên)
