Vừng trăng theo bé nên người

(Hình: Nho/Flickr)

Này các bé thơ ơi, các bé thử tìm xem tại xứ sở Hoa Kỳ, một xứ sở nỗi tiếng rất ưu ái trẻ thơ, nhưng có một ngày nào đặc biệt riêng dành cho trẻ em toàn quốc cùng vui chơi? A ha! không chứ gì! Vậy các bé hãy kiêu hãnh rằng chỉ có quê hương Việt Nam chúng ta (cùng vài nước Á châu khác) đã có một truyền thống dân tộc độc đáo, thật ý nhị là dành riêng cho các bé thơ ngày Trung Thu, hay còn gọi là Tết Thiếu Nhi.

Khi vui hưởng Trung Thu, các bé phải nghĩ đến và ghi ơn những người lớn đã dành thời gian lâu dài trước đó để chuẩn bị cho các bé. Người lớn đó là cha mẹ, cô dì, chú bác, các người bán buôn, văn nghệ sĩ. Họ cho bé áo quần đẹp, bánh dẻo, bánh nướng thơm ngon, lồng đèn đủ màu, đủ dạng, sách báo, bài ca, văn nghệ hồn nhiên. Chưa hết, ông trời trên cao cũng phái chị mặt trăng thật sáng và tròn vành vạnh đến chào hỏi và có mặt vui chơi cùng bé suốt những đêm Trung Thu. Các bé đừng quên hỏi bố mẹ chỉ cho xem chú Cuội và chị Hằng đang ở nơi đâu trên mặt trăng và kể cho bé nghe những chuyện cổ tích thú vị về hai nhân vật này.

Các bé thơ ơi, hãy vui trọn mùa Trung Thu năm nay, để mai này lớn lên, các bé rồi sẽ thấy mảnh trăng thần tiên của mình hiện ra theo nhiều hình ảnh khác nhau, ý nghĩa khác nhau qua kinh sách: mặt trăng theo ngón tay Phật chỉ*, bóng trăng in trên sóng nước, trăng khuyết lại tròn… Mảnh trăng theo bé suốt đời và làm nên những bài học lớn…

 

Bích chương Thiếu Nhi Thi Vẽ Trung Thu, lần thứ 10
(Hình: VAALA)

 

Thiếu Nhi Thi Vẽ Trung Thu, lần thứ 10

* Đức Phật cảnh giác các hàng đệ tử rằng ngôn ngữ và tri kiến đều có những trở ngại, chớ có chấp trước danh ngôn kinh điển mà quên mất mục tiêu của mình. Câu “nhất thiết tu-đa-la giáo như tiêu nguyệt chỉ” , tất cả kinh điển của Đức Phật như ngón tay chỉ mặt trăng: Thiện nam tử, cái biết nào cũng là chướng ngại, nên các vị bồ tát thường biết mà không đứng lại nơi cái biết, thì cái biết và người biết cùng lúc vắng lặng. Ðem cái biết biết sự chướng ngại mà tự diệt sự chướng ngại, sự chướng ngại diệt rồi, cái biết diệt chướng ngại cũng không. Biết kinh pháp cũng chỉ như ngón tay chỉ mặt trăng, hãy nhìn mặt trăng và biết ngón tay không bao giờ là mặt trăng cả; biết mọi ngôn ngữ của Như lai chỉ dạy toàn là như vậy. Đó là sự thích ứng viên giác của Bồ tát bước đã tới thập địa.”

“Nhữ đẳng Tỳ-kheo, tri ngã thuyết pháp như phạt dụ giả, pháp thượng ưng xả, hà huống phi pháp”  – Nghĩa là: Nầy các Tỳ-kheo, các ông nên biết giáo pháp của ta giống như chiếc bè [đưa người qua sông]; chánh pháp còn xả, hà huống gì phi pháp.

 

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.