Một tay bám vào nẹp gỗ trên nóc ca-bin, một tay cầm cần lái, giữ đều cho ghe lúc nào cũng hướng tới theo đường dzíc dzắc. Bốn bề tối đen như mực, duy chỉ thấy sóng dữ trắng toát dâng cao chập chùng, như một giải khăn liệm chực quấn vào hai mươi bảy sinh mạng nằm bẹp trên ghe. Không ai ngồi dậy nổi, tiếng khóc thét của bầy trẻ con, tiếng vỗ về của những bà mẹ, có cả tiếng rủa mắng. Những khuôn mặt tái nhợt, thất thần như xác chết… Ðó là ấn tượng của buổi tối đầu tiên khi ghe vừa ra tới cửa biển, cảm giác vừa mừng và cùng lúc hãi hùng. Có thật những đêm tôi đã chứng kiến những ngày “dứt bão, bắt đầu nước mắt!”* Hay nước mắt của một dân tộc, đã nhuộm hết đại dương xanh…
Tháng Tư, 2013
UYÊN NGUYÊN

Dứt bão bắt đầu nước mắt
Bao la biển giữa lòng người
Trên những con thuyền ngây ngất
Vơi đầy mộng mị xa xôiDứt bão bắt đầu nước mắt
Phong ba gầm thét ngoài kia
Như những con vật nham ác
Giăng tay níu bóng đêm khuyaDứt bão bắt đầu nước mắt
Chia ly bằng những âm thầm
Chiếc bóng nhân tình ngơ ngác
Như lần từ biệt trăm nămDứt bão bắt đầu nước mắt
Ta không chờ mãi bình minh
Chết giữa cánh đồng héo hắt
Mặt trời đến lúc vô tìnhĐ.K.: Những đôi môi chờ hôn
Những đôi tay chờ buông
Những con tim cháy rực tủi hờnChút mong ước cuồng ảo
Gối trên sóng tàn bạo
Con thuyền con oằn oại trong sâuDứt bão bắt đầu nước mắt
Chia tay cuộc sống bọt bèo
Có những tháng ngày cũ mới
Trong từng kỷ niệm thương yêuDứt bão bắt đầu nước mắt
Bao lâu rồi hết người đi
Quê hương mỗi ngày một vắng
Chia ly tiếp nối chia lyTrầm Tử Thiêng
…..
ThíchThích