Lòng còn chùng mãi tận bao giờ!?

Chú nằm xoay lưng, mặt hướng ra phía sáng. Đôi chân co ro như muốn rút vào tấm áo phong phanh màu xanh trời nhợt nhạt, hở một đường lưng xương xẩu nổi cộm lên dưới lớp da sạm đồi mồi. Thấy tôi, Chú trở mình ngồi nhỏm dậy, hai tay đón lấy tờ Phố Vui (bộ mới), mắt long lanh, gật gù. Tôi không nói, … Đọc tiếp Lòng còn chùng mãi tận bao giờ!?