Uyên Nguyên – “Bụi Ðường Dài Gót Mỏi Ði Quanh”
Ðâm sầm vào nỗi buồn của chính mình, buộc phải đi cho hết. Mong chóng qua! Con đường có những bảng tên, những khúc quanh, rẽ ngôi mà vẫn dài như vô định; Xăm sói vào nỗi buồn của chính mình, mong đặt tên cho một cuộc tình, vì cuộc tình nào qua đều có những tên gọi rất đỗi thiết tha… Ði hết buổi … Đọc tiếp Uyên Nguyên – “Bụi Ðường Dài Gót Mỏi Ði Quanh”