Lư Châu: Sai Một Ly

Ảnh minh họa (Quang Vu)   Có vị tăng trẻ nọ Cất am tranh tu hành Cơm rau dưa đạm bạc Sớm tối rất tinh thành. Trong am tranh xuất hiện Một bầy chuột tinh khôn Hay cắn áo ngài rách Sau những buổi hoàng hôn… Cứ vài hôm phải vá… Vị tăng trẻ vốn nghèo Một thí chủ đề nghị Tặng thầy một con … Đọc tiếp Lư Châu: Sai Một Ly

Uyên Nguyên: Phận Người… Bất Ðắc Dĩ

Chiều vàng dịu nắng, những người bạn văn nghệ ngồi lại với nhau bên tách cà phê nóng không đủ sưởi ấm mùa Ðông xứ lạ. Lật từng trang sách còn mới mà hồn dạ lên men nỗi ngậm ngùi… “Người Sài Gòn bất đắc dĩ”, tựa sách đẩy mình về những ngày lao thân vào cõi mịt mùng lạnh cóng nghe tiếng gầm gừ … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Phận Người… Bất Ðắc Dĩ

T.H dịch: Bố Không Phải Là Thiên Thần Nhưng Luôn Khao Khát Trở Thành Một Con Người (Thư Charlie Chaplin gửi con gái.)

Charlie Chaplin (ảnh: internet) Thân thể con chỉ được che bằng một mảnh lụa. Vì nghệ thuật có thể xuất hiện thoát y trên sân khấu, nhưng phải trở về từ đó không những trong y phục mà còn sạch sẽ hơn.   “Con gái của bố! Bây giờ đang là đêm. Đêm Giáng Sinh. Các anh, chị của con đang ngủ. Mẹ con cũng … Đọc tiếp T.H dịch: Bố Không Phải Là Thiên Thần Nhưng Luôn Khao Khát Trở Thành Một Con Người (Thư Charlie Chaplin gửi con gái.)