… Ðể vào tháng 4
Nói là tàu cho oai, chứ kỳ thật, là loại ghe đánh cá chạy trên sông, mũi bầu nên lướt sóng không êm ả lúc ra được hải phận quốc tế.
Kích thước của ghe dài 17 m, vừa đủ chứa hai mươi bảy sinh mạng nằm xếp lớp cá mè, lềnh bềnh trôi đường dzích dzắc trên mặt biển mông mênh. Ghe lại là loại không có mui, nên người già, trẻ em lớn bé đành chịu trận, nằm phơi thây trong sương đêm, và ngày dài nắng rát.
Hôm ghe ra tới cửa biển, cũng vừa lúc biển động cấp 7. Hình như người ta chọn thời điểm biển dữ để liều thân ra khơi, bởi mong công an không rình bắt căng như những ngày biển êm.

Ghe chỉ có một chòi nhỏ, nhưng không phải là buồng lái cho người tài công có thể đứng bên trong điều khiển như những loại tàu đánh cá lớn, ở đó chỉ là chỗ thông xuống buồng máy, nhỡ khi có việc cần như châm thêm dầu hoặc, sửa chữa máy.
Ðể lái ghe, mình chỉ có thể dùng một tay ghì chặt mạn chòi, một tay cầm cần lái, đứng chỏng trơ dưới trời. Bấy giờ, cảm giác như đang cầm giữ những sinh mạng nhỏ nhoi cho nhau, giữa cái khoảng không hãi hùng đầy bất trắc.
Buổi ấy, chưa bao giờ có một miền đất hứa đúng nghĩa được chọn, để phải rời bỏ quê hương. Rồi ba mươi sáu năm sau nữa, hàng triệu người Việt vẫn cứ mong ước ra đi, đi mãi về những nơi ẩn trú, ngoài quê hương!
ÔI TỰ DO THẬT VÔ CÙNG QUYẾN RŨ
(thơ Quách Thoại 1927-1957)
Uyên Nguyên, tháng 4, 2012
Tiểu sử nhà thơ Quách Thoại
Nhà thơ Quách Thoại tên thật là Đoàn Thoại, sinh năm 1929 tại Huế, ông là em ruột nhà văn Lý Hoàng Phong. Năm 1948, ông vào Sài Gòn cộng tác với các báo Đoàn Kết, Làm Dân… Năm 1949 – 1950, làm Tổng thư ký tuần báo Nguồn Sống. Năm 1955, ông viết cho các báo Việt Chính, Người Việt và Sáng Tạo. Thơ của ông thường đăng rải rác trong các báo. Quách Thoại say mê thi ca, tính tình lại phóng khoáng, sống mãnh liệt, nghiện thuốc phiện. Ông bị bệnh lao, phải vào nhà thương Hồng Bàng, không người chăm sóc. Ngày 7 tháng 11 năm 1957, ông mất trong hoàn cảnh cô đơn.
Tác phẩm
– Giữa lòng cuộc đời (1963)
– Những bài thơ tình đầu tiên (chưa xuất bản)
– Cờ dân chủ (chưa xuất bản)