Vẫn giữ lòng bâng khuâng…

Ảnh tình cờ…

Buổi chiều lụn nắng, con tàu vừa trườn mình qua trên hai thanh sắt trải dài đến bờ cõi xa mờ. Những viên sỏi run lên bần bật, nỗi nhớ biến thành cơn nghiện… Vẫn giữ lòng bâng khuâng, ở từng ngả rẻ, bất ngờ!

 

 

 

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.