đến Vương Từ, ở Bolsa…
1.
‘Ông vua ở chùa,’ tôi vẫn gọi đùa với Anh như vậy, bởi đến nhà Anh, cứ giống như một cái chùa trong làng, cửa lúc nào cũng mở ra toang hoác đón khách thập phương vào chơi, có khi tá túc vài hôm rồi lại đi. Ði đâu đó một bận, buồn vui quày quả trở về, ở đậu, mà chẳng cần xin xỏ trước.
2.
Nhà không có món gì cao lương, ngoài bia và những món nhậu rẻ tiền tự chế, lúc nào cũng nhiều và, sẵn. Mà mấy món đó lại là thứ khoái khẩu cho đám văn nghệ sĩ lỡ vận. Nhưng lỡ vận công danh thì có ăn nhập gì với mấy ông nghệ sĩ. Cuộc chơi vẫn là đà suốt năm này qua tháng nọ. Mỗi trận say cao hứng, anh em lại ngồi đọc thơ cho nhau nghe, cười ha hả.
Một lần đến chơi với Anh, tôi thấy trên tường cao treo một bức họa Bồ Ðề Ðạt Ma, thủ pháp sắc xảo, lạ, chỉ dùng một vật gì rất nhọn để gạch loạn và nát trên bề mặt phãn gỗ dày có màu sậm, tạo ra hình gương mặt Tổ rất sinh động. Tôi xin, Anh lụ khụ trèo lên cao tháo xuống, cho ngay!
Lần này, tôi bạo gan nói: ‘Mai mốt, lỡ anh đi rồi, em chỉ xin mỗi cái chân dung của anh để trên kệ sách.’ Anh ngả người, cười sảng khoái. Tấm chân dung này, chừng mươi năm trước chị Thu Huệ lúc chưa xuống tóc, đã vẽ tặng cho anh, trông giống như một ông Phật!
3.
Một phần vì, cũng từ tấm lòng nhân hậu, hào sảng với bằng hữu thi văn, mà tôi vẫn ví Vương Từ, tên của Anh, là ‘ông vua ở chùa.’
Chân dung Vương Từ, chủ trạm Thơ Tốc Hành, Ga Hòa Hưng, Sài Gòn,
(nơi vãng lai tao ngộ của nhiều văn nhân thi sĩ VN sau ngày mất nước 1975)
Họa sĩ Thu Huệ vẽ
