Bay qua nỗi nhục, vinh…

Cảm nhận khi đọc tuyển Tập thứ 21 của nhà văn Phạm Quốc Bảo. Thủy chung, với cung cách thong dong tự tại, chỉ muốn ‘nhẩn nha tâm sự’ với bằng hữu quan tâm thời sự và, yêu mến chất văn chân phương, trong sáng của mình, nhà văn Phạm Quốc Bảo đã cho ra mắt thêm tác phẩm thứ 21, là ‘Tuyển tập Nhục/Vinh.’ … Đọc tiếp Bay qua nỗi nhục, vinh…

Tình giữ trong lòng

riêng gởi về những người bạn nhắc tên… Hồi nào đến giờ, thường khi có quà do thân hữu tặng, lại mang tặng cho người khác. Quà nhận rồi, là nhận lấy tấm lòng của bạn, cái đó làm mình quý, mình nhớ mãi. Hôm trước chị Bích Thủy và Tâm Hằng về chơi phố Việt, mang theo từ Seattle mấy gói cà phê, có … Đọc tiếp Tình giữ trong lòng

Tạ ơn nhau ‘có những hân hoan, có những u buồn, có đời hợp tan…’

Có những hân hoan có những u buồn có đời hợp tan Trầm Tử Thiêng   Lời thưa: Từ vài hôm trước, nhà văn Bích Huyền đã gởi vào cho blog’s Uyên Nguyên một bài mới nhân mùa lễ Thanksgiving. Ðọc để cảm nhận có nỗi gì ‘vui’ nhưng chen lẫn ‘chút gì bâng khuâng xao xuyến,’ bởi tâm cảnh giờ này ‘chợt nghĩ về hai nơi*’. Cho nên, ‘Thank … Đọc tiếp Tạ ơn nhau ‘có những hân hoan, có những u buồn, có đời hợp tan…’

Khi hơi thở còn đầy

Ngay trong lúc mà chúng ta đang chuẩn bị khui những chai champagne, xẻ một con gà Tây để mừng mùa Lễ Tạ Ơn, thì chỉ vài hôm trước ở một nơi khác, có người Cha hôn lên trán đứa con gái mười tháng tuổi của mình, bé nằm bất động, nhịp thở đã ngừng do một trận không kích xảy ra ở Palestine. Ngay … Đọc tiếp Khi hơi thở còn đầy

Chí Pháp Nguyễn Thanh Quang: Ðàn Chim Di Cư

Cảnh vật có khả năng mang lại cho lòng người một niềm rung cảm. Tùy theo quan niệm sống, hoàn cảnh bị chi phối, cùng một cảnh mà có người tìm được trong đó một niềm vui thanh thoát, cũng có người cảm thấy một nỗi buồn man mác, nhưng qua nhãn quan, có thể mọi người đều chấp nhận có vẻ đẹp quyến rũ … Đọc tiếp Chí Pháp Nguyễn Thanh Quang: Ðàn Chim Di Cư

Tản văn của Bích Huyền: Anh nằm đó nghìn thu giấc ngủ

Lời thưa: Bài tản văn của nhà văn Bích Huyền viết vào mùa lễ Veterans Day, mùa ghi nhớ những tấm lòng vì Ðất Mẹ. Không ai hân hoan với chiến tranh, và chẳng ai khóc đủ cho những điều mất mát để lại nơi chiến trường xưa. Những người lính trở về mang theo những cơn ác mộng, bởi từng mong giữ giấc mơ hoà bình … Đọc tiếp Tản văn của Bích Huyền: Anh nằm đó nghìn thu giấc ngủ

Cao Bá Hưng: Ngộ chưa!?

1. Sau trận loạn ly, cuộc cờ đổi thay, hai mươi bảy năm sau gặp lại, quà đem tặng bạn chí lân Ðinh Quát là tượng Tổ, hai mắt trừng, quắc. Tượng được mang đặt trang trọng phía trên đầu chỗ ngồi làm việc của bạn. Ngộ chăng, từ những cuộc đổi thay? 2. Nghệ thuật được tôn vinh, khi chính tác giả đặt mình ở một vị … Đọc tiếp Cao Bá Hưng: Ngộ chưa!?

Người Việt chịu đau đến bao giờ!?

Chuyện tưởng cười, mà chẳng thể cười! Vài tháng trước, theo dõi sự kiện ‘Ðập thủy điện Sông Tranh 2,’ mình thấy đó chẳng phải là chuyện dễ ngó lơ. Song, ứng xử như thế nào của nhà nước hiện nay, vẫn là điều khó hiểu(?) Vài tháng trước, Nhật Báo Người Việt đã có loạt bài về sự cố này. Xét ra như Liêu … Đọc tiếp Người Việt chịu đau đến bao giờ!?

Chuyện rất thường và thương tâm: Tình Cha

Mục điểm văn ‘Chuyện rất thường và rất thương tâm’ vừa mở ra, ghé thăm đầu tiên và chia sẻ là nhà văn Bích Huyền.* Bạn đọc ít nhiều đã quen với chương trình văn học nghệ thuật mà cô phụ trách trên kênh VOA trước đây. Tâm tình Bích Huyền qua đó, như ngọn nguồn bao dung, lượn quanh cuộc đời, róc rách reo lại niềm … Đọc tiếp Chuyện rất thường và thương tâm: Tình Cha

Chuyện rất thường và rất thương tâm!

Lời thưa của Blog’s Uyên Nguyên: Sân chơi của Blog, hôm nay mở rộng thêm, ‘Chuyện rất thường’ sẽ là mục điểm văn của bạn hữu đây đó, ghi lại những mẩu chuyện ngắn dài ở buổi chợ đời, nơi đó thân phận con người nổi trôi bèo bọt. ‘Chuyện rất thường’ và rất thương tâm! Mỗi mẩu chuyện sẽ thay tác giả nói lên niềm mong ước. Mong đón … Đọc tiếp Chuyện rất thường và rất thương tâm!

Lặng trong tiếng thở dài

1. Khoái cảm cuối cùng của một anh hùng, đích thực, là tẩm liệm đối thủ của mình một cách tử tế. Và, tột đỉnh, được trở về trong sự cô độc cùng cực… Chủ nghĩa anh hùng là cổ máy sản sinh ra những đứa con vĩ đại, có khả năng tạo nên lịch sử, mà ý nghĩa thiết cốt của lịch sử thì … Đọc tiếp Lặng trong tiếng thở dài

Văn minh thế kỷ ơi! Cao ốc xây thêm, tình người sụp đổ(?)

  Tôi không biết, tác giả của tấm ảnh này, có chịu chung số phận như nhiếp ảnh gia Kevin Carter và, nỗi đau người xem có khác, giữa hai bức ảnh, những đứa bé chờ chết vì đói khát. Những đứa bé đã chết từ lâu giữa dòng người vô cảm. Nhưng khi đã vô cảm, sao mệnh danh ‘người!?’ Văn minh thế kỷ ơi Người chết giữa lòng người! Những … Đọc tiếp Văn minh thế kỷ ơi! Cao ốc xây thêm, tình người sụp đổ(?)

Lời gọi Mẹ của những đứa con xa…

1. Không phải đơn thuần, mình đến đây, để hát. Ðến, trước hết, những tấm lòng Việt Nam tìm về với nhau, nhìn nhận lại thân phận mình, là những đứa con có chung một dòng máu của Mẹ, lưu vong! Mẹ Việt Nam ơi, chúng con vẫn còn đây! Mẹ Việt Nam ơi, chúng con vẫn còn đây… (Nguyễn Ánh 9) Chỉ nghe chừng đó … Đọc tiếp Lời gọi Mẹ của những đứa con xa…

Cầm lòng chiếc lá thay màu…

Cảm nhận riêng về dòng nhạc Thu của nhạc sĩ Ðoàn Chuẩn   Người yêu nhạc, xưng tụng Ông là ‘Nhạc sĩ của Mùa Thu’ thì không sai! Nhưng nếu đóng khung ở cái thời không ‘vàng phai mấy lá,’ ‘sương gió phôi pha’, thì nhạc của họ Ðoàn như ‘chim quý ở lồng.’ Ý nhạc Ðoàn Chuẩn – Từ Linh trong hầu hết tác phẩm Ông sáng … Đọc tiếp Cầm lòng chiếc lá thay màu…