Bơi giữa mênh mông

 Kỷ niệm với nhà báo Lê Thụy

 

1.
Ðang lui cui sắp hành lý vào tủ cho gọn, bỗng có tiếng hỏi: Ủa, cậu đó à!?

Giật mình xoay người, tôi kịp nhận ra dưới ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn vàng treo trên đầu giường phả xuống, đủ cho một người nằm đọc sách, chú Lê Thụy ngồi nhỏm dậy,  trên tay cầm quyển sổ tay và cây viết. Chú đang viết gì đó cho bài phóng sự của chương trình văn nghệ, còn tôi lần đầu theo bạn làm chuyến phiêu lưu trên biển ở Vịnh Mexico. Ban tổ chức xếp chú cháu ở chung một ca-bin, cùng với hai người nữa trong nhóm kỹ thuật âm thanh sân khấu.

Mấy ngày ở trên tàu, giữa khơi, lại không có bạn bè thân thiết, sáng chiều loanh quanh đi lên đi xuống các tầng lầu, rồi lại đi ra đi vào, thật nhàm chán. Nhiều người dặn trước, đi cruise mà không có bạn bè hạp gu, oải lắm. Mà oải thiệt! Cảm giác tù túng, nhạt nhẽo, dù chung quanh phần đông khách du lịch tung tăng hồ hỡi, náo nhiệt.

May thay, có những buổi chiều trèo lên boong cao, nơi vắng vẻ nhất, lại gặp chú Thụy đứng lặng một mình, nhìn nắng chìm. Cuộc đời làm báo của chú kể, như người bơi giữa mênh mông!

Tôi đứng cạnh chú những buổi chiều như vậy, cũng im lặng theo. Trong cõi mênh mông của biển, thấy bạc trắng những lọn sóng vô thường.

 

2.
Chừng hai tháng sau, một hôm chú Thụy nhờ tôi làm giùm một cái phân ưu cho thân phụ của mình vừa mới qua đời, lần đó cũng là kỷ niệm cuối cùng tôi gặp chú ở nơi đã từng làm việc với nhau trong tòa soạn nhật báo Người Việt. Tình yêu, là sự gắn kết vô hình nhưng mãnh liệt giữa cõi lòng, mà khi một trong hai người bất ngờ ngã xuống, người kia dễ ngã theo. Buồn vì cụ thân sinh mất, chú Thụy đột quỵ và nay phải nương nhờ vào sự chăm sóc ở một viện dưỡng lão.

Mỗi chúng ta đang cưỡi trên những ngọn sóng vô thường đẩy xô ồ ạt lên đời sống. Tôi đã đứng cạnh chú ở một buổi chiều không hẹn trước, và hôm nay tôi đang ngồi lại đây một mình. Tôi bơi trong nỗi nhớ trùng trùng và tôi sẽ trôi dần vào khoảng trống mênh mông. Ở đó không có nắng, không còn biển, không có tôi với những nỗi nhớ cuồng điên. Tôi tan trong sóng bạc vô thường, tôi mênh mông, trống rỗng!

Lời nghi hoặc hỏi đoạn trường từ đâu
Nối đuôi khởi sự từ đầu
(Bùi Giáng, Vẫn là)

Sự trống rỗng không hàm nghĩa hư vô, mà là ‘cái tĩnh lặng của thiên hình vạn trạng,’ nên duyên khởi Tình Yêu.

Mùa Tình Yêu – Mùng 4 tháng Giêng, Quý Tỵ (2013)
UYÊN NGUYÊN

Một suy nghĩ 2 thoughts on “Bơi giữa mênh mông

  1. Khi nào có dịp vào thăm, UN nhớ cho cô gửi lời thăm chú Lê Thụy.
    Chú từng là độc giả của cô, “Bích Huyền Ngôn Luận” của một thời Saigon hoa mộng ngày xưa…

    Thích

Gửi phản hồi cho Bích Huyền Hủy trả lời

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.