38 năm, còn nhắc hoài chiến tranh!

 Hình: NghCrr’s Facebook 1. Bạn đi xa về, tôi hỏi: “Có vui không?” Anh trả lời: “Vui có, buồn có!” Ừ, câu hỏi chiếu lệ dành cho bạn, một bận đi xa về thăm nhà ở bên kia nửa vòng quả đất. Quê hương sau những ngày “giải phóng” vẫn bừng bừng màu cờ đỏ bủa giăng khắp phố phường, tim người phập phồng trên ngọn … Đọc tiếp 38 năm, còn nhắc hoài chiến tranh!

Yêu nhau thật thà

Xin cho bốn mùa đất trời lặng gió (TCS)   1. Những người hạ thủ gây nên tang thương cho một thành phố, đã chọn sẵn cho mình con đường ngắn và cụt. Dầu sao thì Boston đã hồi sinh những ngày bình yên, nhưng có thật nguôi hết niềm thổn thức! Ðêm Boston vẫn hắt hiu những ngọn nến buồn lòng chực tàn lụn. Vẫn … Đọc tiếp Yêu nhau thật thà

Uyên Nguyên: Có thật mình thôi, hết… lênh đênh!

… còn thấy trong màu biển xanh của tranh Ann Phong 1. Con tàu xoay hướng nào, cũng đi vào sóng. Từ cao, những vật dụng trên tàu nằm chênh vênh, chực rơi vào vùng xanh của biển. Xanh xao những gương mặt người tái nhợt. Con tàu lầm lì, trong khung vẽ giới hạn không thấy hết vùng mênh mông, nhưng khiến người xem ngột ngạt, muốn … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Có thật mình thôi, hết… lênh đênh!

Boston, buổi sáng Tình Yêu bị đánh cắp

Boston một lần ghé lại với anh Trần Trung Ðạo và Phan Trung Kiên   1. Người nghệ sĩ trên đường phố chiều nay thổi điệu kèn buồn thành phố lặng im cho đôi tình nhân nắm chặt tay hơn. 2. Màu cờ uá trên tòa nhà cổ đêm Boston buồn thiu. Ngọn nến vàng cháy ún nước mắt tràn lên hết những con đường đã pha màu huyết … Đọc tiếp Boston, buổi sáng Tình Yêu bị đánh cắp

Uyên Nguyên: Tháng Tư bóng đè

Ngày đã vào giữa tháng Tư, buồn man mác! Buổi sáng những vạt mưa lớt phớt bay qua thị trấn Little Sài Gòn, dù không ồ ạt như một trận bão, nhưng dội lại những âm vang nẫu ruột. Buổi sáng cầm trên tay tuyển tập thơ và văn của Nguyễn Ðức Kiên vừa đem từ nhà in về tòa soạn, lật từng trang ngang qua … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Tháng Tư bóng đè

Thoát thai yêu em từ đầu

  Em ạ càng già anh trở thành con trẻ yêu như Chú Tiểu thấy tình yêu bát ngát là con bướm bay con chuồn chuồn đậu và con diều cao cõng giấc mơ anh bay suốt bốn mùa bay lên tầng cao nhìn xuống nhân gian là con Dế Mèn ngứa cổ gáy rồi biến thành con Dế Trũi té nhào trong đất, để … Đọc tiếp Thoát thai yêu em từ đầu

Thơ Lê Giang Trần: Vãng sanh hết những hôn trầm nhân duyên

Buổi tối đọc thơ Lê Giang Trần ở Mặc Cốc  Lòng luôn niệm Ðại Nguyện Ðịa Tạng Vương Bồ Tát là nhịp tim nhịp thở khởi niệm là nương nhờ thậm thâm là chân thật ôi tâm Kinh Kim Cương đã quay về Pháp Cú tỉnh dậy giữa khuya lơ nằm im theo hơi thở. (Tim lưu vong, tr.129) Trạm Người Quá Bước, là cuộc … Đọc tiếp Thơ Lê Giang Trần: Vãng sanh hết những hôn trầm nhân duyên

Hoa là em vô lượng từ bi

  Em ơi loài hoa nào trong mắt anh cũng đẹp và hoa chỉ đẹp khi dâng sắc giữa muôn ngàn. Hoa không đứng một mình và hoa không đẹp riêng một mình như em ơi sáng nay nắng dọi, cụm hoa tầm thường chợt sáng lung linh, anh thấy hiện ra mười muôn ức cõi Phật và vạn bá thiên Phật, nên anh thấy … Đọc tiếp Hoa là em vô lượng từ bi

Lòng còn đau hướng quê nhà

Bà Mẹ rúm người, ngồi co ro bên vệ đường, chiếc áo Bà Ba không đủ ấm, chiếc nón Bài Thơ làm vật ngửa tay xin tình người, và đôi mắt em rưng rứt nỗi chờ trông. Nơi sâu tận lòng người, có còn rủng rỉnh chút lòng đoái hoài cho em, vừa trở cơn đau dạ. Trên Con Ðường Việt Nam hôm nay, ngót hơn một phần … Đọc tiếp Lòng còn đau hướng quê nhà

Lục Bát Thiên Cơ

Đọc lục bát Hoài Khanh Em đẹp như một vần thơ Lục Bát dậy má hồng con gái tuổi 16 tròn trăng em xõa tóc hong khô bên bờ suối cạn. Màu trăng đêm nay tạc vào đá núi lời yêu thương của rừng. Em về tự hỏi dung nhan, ngàn sau ta úp mặt, chẳng màn thiên cơ… Ngày 9 tháng Tư, 2013 UYÊN … Đọc tiếp Lục Bát Thiên Cơ

Từ ta là đời Sông nhớ Biển…

… với anh Ðặng Hiền, Hợp Lưu Em ạ! Anh thấy hồ nhớ Sông Quê nhớ đôi ta làm trăm sông nhớ Biển Biển xanh màu mùa Hạ, nắng vàng nằm phơi trên chiếc lá Bàng tấu khúc bản đồng ca vi vu gió, gió lay mấy hàng Dương Liễu. Vốc cát trên tay em chảy mềm xuyên qua từng kẽ ngón về với Ðất, Ðất dưới chân mình êm êm… 06 tháng Tư, … Đọc tiếp Từ ta là đời Sông nhớ Biển…

“Dứt bão bắt đầu nước mắt”

  Một tay bám vào nẹp gỗ trên nóc ca-bin, một tay cầm cần lái, giữ đều cho ghe lúc nào cũng hướng tới theo đường dzíc dzắc. Bốn bề tối đen như mực, duy chỉ thấy sóng dữ trắng toát dâng cao chập chùng, như một giải khăn liệm chực quấn vào hai mươi bảy sinh mạng nằm bẹp trên ghe. Không ai ngồi … Đọc tiếp “Dứt bão bắt đầu nước mắt”

Hạt bụi rồi cũng tiêu hao…

Ðêm chong đèn vấn an Tổ, Tổ yên lặng chẳng nói, gầm mặt hai mắt trợn trừng trừng. Ðêm rơi sâu vào tiếng đồng hồ khua nhịp tíc tắc… tíc tắc… Thời gian ngừng hay trôi trong biển mộng?  Ðêm tịch tịch u linh, mùi nhang trầm xông ngát thư phòng. “Nói ra là kẹt, không nói cũng kẹt” Vậy đâu là chỗ không vướng … Đọc tiếp Hạt bụi rồi cũng tiêu hao…

Hẹn nhau mùa nhân ái nở

  Sáng đầu ngày nắng chúm chím lên em cười nụ hiền tặng anh niềm an lạc. Em chắp tay hoa ươm thành búp sen hẹn nhau mùa nhân ái nở, nên ngày ngày anh nhất tâm niệm: “Nguyện ngày an lành đêm an lành. Đêm ngày sáu thời thường an lành. Tất cả các thời đều an lành. Nguyện cầu Từ Bi thường gia hộ”* … Đọc tiếp Hẹn nhau mùa nhân ái nở