Uyên Nguyên: Có thật mình thôi, hết… lênh đênh!

Box_of_Water_resized.jpg

… còn thấy trong màu biển xanh
của tranh Ann Phong

1.
Con tàu xoay hướng nào, cũng đi vào sóng. Từ cao, những vật dụng trên tàu nằm chênh vênh, chực rơi vào vùng xanh của biển. Xanh xao những gương mặt người tái nhợt.

Con tàu lầm lì, trong khung vẽ giới hạn không thấy hết vùng mênh mông, nhưng khiến người xem ngột ngạt, muốn bứt phá, vùng thoát ra ngoài.

Con tàu âm thầm đi vào sóng, sóng kêu gầm, nhưng không át nổi tiếng khóc lạc loài của những sinh linh chìm nổi trên màu biển xanh, là âm bản của trời dọi xuống. Có tiếng ai đó cầu nguyện, nếu chết thì xin được dỗ yên một giấc lành. Những con cá vẩy đuôi vờn lội quanh thân tàu, hàm răng trắng phếu như hàng chông đâm thẳng vào những tròng mắt thất kinh.

Con tàu lầm lủi đâm vào sóng, sóng vỡ ra, nghe thành tiếng lâm râm nguyện cầu, một lúc rồi cũng chìm hẳn trong cơn ngất lịm.

download.jpg

2.
Ngày mai nắng lên, con tàu cập nơi bến lạ, xa ngái quê nhà. Có thật mình thôi, hết… lênh đênh!

Tháng Tư, 2013
UYÊN NGUYÊN

20150704-ann_phong.jpg

 

 

Một suy nghĩ 2 thoughts on “Uyên Nguyên: Có thật mình thôi, hết… lênh đênh!

  1. Cám ơn anh Uyên Nguyên.

    Đọc bài viết xong, chợt nhớ đến bài hát “Xác Em Nay Ở Phương Nào”
    Thơ: Ngọc Khôi, Nhạc: Trần Chí Phúc

    In Memoriam of April 1975 – April 2013.

    Thích

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.