Cuối năm, tự vấn

1. Tác phẩm do một người bạn trong tòa soạn chụp, nhiếp ảnh gia Huỳnh Ngọc Dân. Mỗi bận ngang qua, bức ảnh khiến mình khựng lại. Không phải khựng bước chân, mà khựng cõi lòng. Mùa Xuân có mới hơn ở những lần trở lại? Nhưng sao Xuân vẫn đỏ một bờ tường chói chang, chưa chịu đổ xuống? Ðứa bé sơ xác ngồi lọt … Đọc tiếp Cuối năm, tự vấn

Ai hay, một cánh hoa rơi, ngậm ngùi!

  1. Trước những nỗi đau của người khác, tôi tập yên lặng. Và trước nỗi đau của chính mình, tôi tập tha thứ. Dầu sao phải công nhận bạo lực chưa bao giờ mang đến sự an lạc. Hành vi lấy oán trả oán, oán chất chồng. Một hai tuần trước, trong những cuộc gặp gỡ bạn bè, tôi vẫn bị hỏi dồn những … Đọc tiếp Ai hay, một cánh hoa rơi, ngậm ngùi!