Đôi bờ hư hao…

Nhạc sĩ Tuấn Khanh và nhà văn Huy Phương 1. Sáng ra, chú nhắn: “Chú đang ở Gypsy, ghé lại với chú một chút”. Mình đành nhắn lại: “Chú ơi, cháu lỡ ngồi với Tuấn Khanh ở cà phê Lovers rồi”. Nhắn xong, vẫn thấy còn áy náy, mình nhấc điện thoại gọi cho chú. Đầu dây bên kia tiếng chú trả lời gọn: “Thôi được rồi, để chú … Đọc tiếp Đôi bờ hư hao…

ta nguyện mềm, dưới chân người giẫm đạp…

Em ạ, không phải vì chán đời mà ngay cả lúc hân hoan anh cũng thích trèo lên non tìm muôn thú. Chú sóc con nhìn anh lạ lẫm, nhưng không nỡ đuổi xô như người. Con chim xếp cánh đậu ngửa cổ hót chơi mà chẳng bận tâm lời chê khen. Nếu lỡ mai này anh nằm xuống cũng chỉ mong như loài cỏ mọn, trả … Đọc tiếp ta nguyện mềm, dưới chân người giẫm đạp…

Không đề I

Em ạ, đành rằng anh cũng như người người, sợ chết! Cái chết nào cũng đẫm nước mắt. Nhưng trước khi sự chết đến với chính mình. Anh sợ trải qua khoảnh khắc lâm chung của người thân. Từ trải nghiệm đó, lập lại nhiều lần trong đời, sự chết vốn không còn là nỗi lo sợ to tát đối với anh nữa. Duy còn … Đọc tiếp Không đề I

Theo mùa trổ nhánh quê người…

Cho đến bây giờ, tôi không biết Nội làm sao, chỉ biết Nội lát mỏng cùi bắp chuối, ướp với xả và gia vị gì đó, rồi đem nướng. Mùi thịt nướng xông thơm khắp nhà. Thời thiếu thốn miếng ăn cái mặc, tưởng được ăn như thế là sang cả lắm rồi! Lần nào cũng vậy, thân già lặn lội từ Nha Trang vào … Đọc tiếp Theo mùa trổ nhánh quê người…

Uyên Nguyên: Phép “nhìn người” của Tâm Hòa Ngô Mạnh Thu

Anh Ngô Mạnh Thu “ở Mặc Cốc” của Uyên Nguyên 1. Nghiêm Quý Ngô Lê Bích Khuê gọi, bảo, “chiều nhớ ghé chỗ Bố”. Trước đó tình cờ gặp các anh trưởng Đặng Đình Khiết, Tuệ Linh và Như Không ở cà phê Gypsy, cũng được các anh nhắc rồi. Nhưng phải cám ơn em Nguyễn Vũ Hoàng Cương, ở tận Việt Nam báo cho … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Phép “nhìn người” của Tâm Hòa Ngô Mạnh Thu