Lòng còn chùng mãi tận bao giờ!?

Chú nằm xoay lưng, mặt hướng ra phía sáng. Đôi chân co ro như muốn rút vào tấm áo phong phanh màu xanh trời nhợt nhạt, hở một đường lưng xương xẩu nổi cộm lên dưới lớp da sạm đồi mồi.

Thấy tôi, Chú trở mình ngồi nhỏm dậy, hai tay đón lấy tờ Phố Vui (bộ mới), mắt long lanh, gật gù. Tôi không nói, cũng có khi không thể nói thêm được gì, phần vì cổ họng ngậm đắng, phần vì sợ chú phải đáp lời, ngọng nghịu, nhọc nhằn!

Trưa hạ tháng Tám, khung cửa sổ chói chang màu nắng. Tiếng máy lạnh chạy xè xè. Tiếng cọt kẹt của chiếc giường mỗi khi Chú trở mình nặng nhọc, nhưng làm sao có thể nghe được tiếng lòng tôi, hiu hắt, chùng, và chùng mãi tận bao giờ!?

11 tháng Tám, 2015
UYÊN NGUYÊN

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.