1.
Mỗi tuần báo ra, mình mang lên thăm Chú. Hôm trước nghe Cô nói là chú chưa đọc được nhiều, nhưng thấy tờ báo, mắt Chú cười, long lanh!
Hôm nay Thiên An gởi theo một chậu lan, cùng đi với mình có thêm anh Ngô Văn Quy nữa, Anh vừa trở dậy sau một trận bệnh, thấp thỏm chờ kết quả xét nghiệm. Trông Anh tiều tụy nhiều!
2.
Chú Quan chuyển phòng, nằm riêng một mình, thiêm thiếp. Mình và Anh Quy vừa bước vào, chú choàng trở, mắt vui!
Hôm nay Chú đã nói được tròn câu và rõ ràng hơn, nhưng còn ít. Chủ yếu vẫn ừ à, nhưng qua câu ừ à, mình mừng Chú đã tỉnh táo! Chú biết cái gì phải “say no“, và cái gì thì “yes”.
Chú chụp hình với anh Quy, mình nói “Chú cười lên nha”, Chú nhe răng cười! Nụ cười còn gượng, gượng để cho mình, và cho người khác được vui! Trước sau, Chú sống cùng tha nhân với tâm lành như vậy!
3.
Lúc mình chuẩn bị về, chú nắm bàn tay siết chặt! Mắt Chú thoáng buồn, long lanh.
Buồn, vui đôi mắt trông theo…
16 tháng Tám, 2015
UYÊN NGUYÊN
Chuyên mục:Nhân vật, Sự kiện, Thân hữu, Độc thoại
Trả lời