Nỗi đau nào như nỗi đau nào!?

Kos, Greece – Hình: Humans of New York   Không có nỗi đau nào giống nỗi đau nào. Câu chuyện chạy nạn và tỵ nạn của mỗi dân tộc đều đỏ máu và mặn nước mắt. Hãy cùng góp tiếng nói với thế giới về những mảnh đời “Syrian refugees”, đang đau! Rồi nhân loại sẽ hiểu hơn về nỗi đau của dân tộc Việt Nam từ … Đọc tiếp Nỗi đau nào như nỗi đau nào!?

Biến mất em đi…

Em ạ, giá như cuộc sống này anh toàn được những điều ưu đãi, thì anh đã không gặp em. Vẫn có mưa trong nắng, vẫn có tối đêm dưới mặt trời, và thấy yêu thương giữa dỗi hờn… Em ạ, giá như cuộc sống này anh được đãi ngộ, thì biến mất em đi, để hòa vào trong anh… 9/10/2015 Uyên Nguyên Đọc tiếp Biến mất em đi…

Vì đâu chim đậu mà ngóng xa bờ…

Em ạ, anh đứng quan sát suốt buổi chiều, loài chim biển bay cách gì cũng không qua nổi đại dương. Anh hiểu vì đâu chim đậu mà ngóng xa bờ. Anh như con thú tật nguyền ôm vết thương làm tội làm tình, bốn mùa nhung nhớ bóng quê nhà… Uyên Nguyên, 2015 Đọc tiếp Vì đâu chim đậu mà ngóng xa bờ…

Bằng hữu canh nhau từng hơi thở…

Chú Huy Phương mổ lần thứ nhì, đã về nhà, nhưng yếu hơn lần trước. Chiều nay chú gọi về tòa soạn: “ông biết tui nhập viện, mà chẳng thèm hỏi han một tiếng”. Tôi biết chú Phương chỉ trách chơi, nhưng lòng dạ áy náy thật! Ngày mai đến phiên anh Ngô Văn Quy, vào viện cắt bỏ túi mật. Mấy tháng nay anh … Đọc tiếp Bằng hữu canh nhau từng hơi thở…

Uyên Nguyên: Lặng lẽ Võ Phiến

  Có thật là “Võ Phiến Cuối Cùng”, hay chỉ mới bắt đầu? Thành tựu của một nhà văn là khi Ông còn sống, chúng ta chỉ nhắc nhiều đến những tác phẩm. Nhưng khi nhà văn mất đi, tác phẩm sẽ nhắc mãi với chúng ta về Ông. Thú thật là cho đến nay tôi vẫn chưa đọc hết toàn bộ tác phẩm Võ … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Lặng lẽ Võ Phiến