1.
Gặp Tâm Thường Ðịnh và Anh Nguyên Giác. Ngày chớm Xuân phố nhỏ đông người. Niềm vui mỗi ngày nghèo hơn, thành ra những lúc ngồi lại với nhau như tối hôm nay, chân chẳng muốn rời. Dù biết thời gian không thể níu, băng băng trượt dài, tôi như con tàu lướt đi trên sóng, định mệnh treo trên đỉnh vô thường.
Chân dung Uyên Nguyên (ký hoạ nhanh của Pháp huynh Nguyên Giác)
2.
Cõi người lao xao, buồn vui dáo dác. Cách gì thì cuối đời tôi cũng hiểu, rằng tôi cũng chỉ là thân xác rã, một hôm thoát thai thành hình, đi hoang, rồi trở về chỗ tôi nằm, nghỉ ngơi…
Cách gì, cuối đời tôi cũng tha thứ, cho chính mình, vì không đủ sức để giận hờn, khi niềm vui mỗi lúc nghèo nàn hơn. Nằm với đất lạnh, dế giun cũng thành người thân, đêm ngày rỉa rói, nhưng còn cho tôi một cơ hội cuối cùng, cống hiến cho đời một chút vui…
Cám ơn anh Nguyên Giác Phan Tấn Hải và Tâm Thường Ðịnh đã cho mình những bài học nhân hậu. Mùa Xuân “rộn ràng một nỗi đau, nghẹn ngào một nỗi vui. Dịu dàng một nỗi đau. Ngậm ngùi một nỗi vui.“ (thơ Ngô Tịnh Yên)
26 tháng Giêng, 2014
UYÊN NGUYÊN
Lỡ như, anh UN bỗng “một hôm thoát thai thành hình, đi hoang…” mà mọi người “rộn ràng một nỗi đau” cầm bức ảnh này đi tìm anh UN thì không biết có tìm ra hông ta… 🙂
ThíchThích