Nguyên Việt: Trí Thức Việt Nam: Vòng Lặp Suy Tư và Bi Kịch Hiện Thực | Vietnamese Intellectuals: The Loop of Reflection and the Tragedy of Reality

Trong bối cảnh xã hội hiện đại, trí thức Việt Nam đứng trước nhiều thách thức cả về mặt tư tưởng lẫn hành động. Một trong những vấn đề nổi bật mà tầng lớp này gặp phải là hội chứng “rumination” – một thuật ngữ tâm lý học chỉ hiện tượng lặp đi lặp lại những suy nghĩ về một vấn đề mà không có hướng giải quyết cụ thể. Hội chứng này không chỉ giới hạn trong việc suy nghĩ về những bế tắc cá nhân, mà còn ảnh hưởng sâu sắc đến tư duy và hành động của trí thức khi đối diện với các vấn đề xã hội Việt Nam đương đại.

Trí thức Việt Nam, với vai trò là tầng lớp tiên phong trong quá trình thay đổi xã hội, đáng lý ra phải đảm nhận vị trí dẫn đạo tư tưởng và đạo đức. Tuy nhiên, trong những năm gần đây, nhiều người trong số này dường như bị cuốn vào vòng lặp suy tư không dứt về các vấn nạn như giáo dục, đạo đức, chính trị và kinh tế. Chúng ta nghiền ngẫm, trăn trở nhưng không tìm thấy lối thoát, từ đó làm mất đi năng lực hành động của chính mình.

Điển hình về hệ thống giáo dục và sự suy thoái đạo đức xã hội, trí thức Việt Nam không ngừng lên tiếng về những vấn đề nghiêm trọng như sự mất cân bằng trong tiếp cận tri thức, tính hình thức trong đào tạo và sự thiếu trung thực trong thi cử. Chúng ta cũng thường xuyên nhắc đến sự sa sút của những giá trị đạo đức căn bản mà một nền giáo dục nên vun bồi cho thế hệ trẻ. Tuy nhiên, những lời phê phán, những suy tư dường như chỉ dừng lại ở đó. Những cuộc hội thảo, những bài viết chỉ trích tiếp tục nở rộ nhưng không thể tạo ra sự chuyển biến cụ thể nào trong hành động cải cách giáo dục.

Hệ quả của sự “rumination” này là một vòng lặp triền miên của những phản biện mà không có giải pháp thực sự. Nhiều trí thức dường như đã trở nên quen thuộc với việc chỉ trích mà quên đi rằng, nếu không có hành động thực tế, mọi suy tư dù có sâu sắc đến đâu cũng chỉ là hư không. Việc thiếu hụt những sáng kiến và bước đi mang tính cách mạng đang làm mòn đi niềm tin của xã hội vào trí thức. Người dân, đặc biệt là thế hệ trẻ, không còn thấy trí thức là nguồn cảm hứng hay dẫn dắt mà mình cần phải dựa vào.

Trong lĩnh vực chính trị, sự “rumination” của trí thức Việt Nam thể hiện rõ ràng nhất trong những phản ứng trước các vấn đề về tự do ngôn luận và quyền cá nhân. Nhiều trí thức không ngừng suy tư về sự kiểm soát chính trị mà mình cho rằng đang làm suy yếu sức mạnh tư duy và tự do tư tưởng. Chúng ta trăn trở về việc không có không gian tự do để thể hiện quan điểm, về những khó khăn trong việc thúc đẩy các giá trị dân chủ. Tuy nhiên, ngoài những suy tư đó, trí thức dường như không thể tạo ra những thay đổi lớn nào trong thực tiễn chính trị của quốc gia.

Một ví dụ tiêu biểu cho hiện tượng này có thể thấy qua sự xuất hiện của nhiều cuộc thảo luận về quyền tự do ngôn luận. Chúng ta không ngừng phản biện về cách mà chính quyền quản lý thông tin và các chính sách kiểm duyệt, nhưng những cuộc thảo luận này thường kết thúc trong sự bế tắc, không tìm thấy phương án hữu hiệu nào để đẩy mạnh tự do tư tưởng và bảo vệ quyền con người trong bối cảnh xã hội phức tạp của Việt Nam.

Hệ quả của việc quá sa đà vào suy tư mà không có hành động là một sự trì trệ về mặt chính trị và tư tưởng. Trí thức, với trách nhiệm là người truyền lửa và tạo động lực cho sự thay đổi xã hội, đang dần trở nên bị động trước thực tiễn. Hội chứng “rumination” không chỉ cản trở sự phát triển tư duy mà còn làm mất đi tính cách mạng vốn có trong bản chất của trí thức.

Trong lĩnh vực kinh tế, sự bất công xã hội ngày càng trở thành một đề tài quan trọng trong tư duy của trí thức Việt Nam. Chúng ta suy tư về sự phân hóa giàu nghèo, về việc các chính sách kinh tế đang làm gia tăng sự chia rẽ trong xã hội. Chúng ta lên tiếng phản đối các bất công, chỉ trích các chính sách kinh tế không phù hợp, nhưng lại không thể đưa ra những giải pháp cụ thể để cải thiện tình hình.

Điều này một phần xuất phát từ tâm lý “rumination” khiến trí thức mắc kẹt trong việc chỉ trích mà không thể tìm thấy lối ra. Chúng ta lặp lại những lập luận về sự phân biệt đối xử, về bất công trong thu nhập, nhưng những giải pháp đưa ra lại thiếu tính thực tiễn hoặc không thể áp dụng trong bối cảnh xã hội hiện tại. Kết quả là, sự bất công tiếp tục tồn tại mà không có sự can thiệp đáng kể từ phía trí thức.

Vậy, hội chứng “rumination” của trí thức Việt Nam ngày nay không chỉ là một hiện tượng cá nhân mà nó còn trở thành một biểu hiện của sự bế tắc tập thể. Khi tầng lớp trí thức, những người có trách nhiệm dẫn dắt và truyền cảm hứng cho sự thay đổi, lại rơi vào tình trạng bị mắc kẹt trong tư duy phản biện, xã hội sẽ không thể tiến lên phía trước.

Trong một xã hội mà những vấn đề cơ bản như giáo dục, đạo đức, chính trị và kinh tế đang gặp phải nhiều thách thức, trí thức cần phải thoát ra khỏi vòng lặp suy tư để trở thành những người tiên phong trong hành động. Chúng ta không thể chỉ dừng lại ở việc phê phán mà phải có những bước đi cụ thể, thiết thực nhằm tạo ra sự thay đổi. Nếu không, sẽ mãi chìm đắm trong vòng luẩn quẩn của chính mình, và xã hội Việt Nam sẽ tiếp tục bị lún sâu trong những vấn nạn không thể giải quyết.

Bấy giờ, tầng lớp trí thức Việt Nam đã đến lúc cần dừng lại việc suy tư quá nhiều mà hãy bắt đầu hành động. Hành động không phải là để chứng tỏ bản thân, mà là để giải quyết những vấn đề cấp bách của xã hội. Chỉ khi trí thức hành động, chúng ta mới có thể tìm thấy lối ra cho chính mình và cho cả xã hội.

Vietnamese Intellectuals:
The Loop of Reflection and the Tragedy of Reality

In the context of modern society, Vietnamese intellectuals face numerous challenges, both in terms of thought and action. One of the prominent issues this class encounters is the “rumination” syndrome — a psychological term referring to the repetition of thoughts about a problem without arriving at a concrete solution. This syndrome not only manifests in personal dilemmas but also deeply affects intellectuals’ thinking and actions when addressing contemporary social issues in Vietnam.

Vietnamese intellectuals, as the vanguard for social change, should assume the role of leading in thought and ethics. However, in recent years, many seem to have been drawn into an endless loop of reflection on problems such as education, ethics, politics, and the economy. We ponder and worry but cannot find a way out, thus diminishing our own capacity for action.

For example, regarding the education system and the moral decline in society, Vietnamese intellectuals have continuously voiced concerns over serious issues like the imbalance in access to knowledge, the formalism in training, and dishonesty in examinations. We frequently mention the degradation of fundamental moral values that an education system should nurture in the younger generation. However, the critiques and reflections seem to stop there. Conferences and critical writings flourish, but they fail to bring about any concrete reform in education.

The consequence of this “rumination” is a persistent cycle of critique without real solutions. Many intellectuals seem to have become accustomed to criticism, forgetting that without practical action, no matter how deep the reflections, they amount to nothing. The lack of initiatives and revolutionary steps is eroding society’s trust in intellectuals. The public, especially the younger generation, no longer sees intellectuals as a source of inspiration or guidance on which they can rely.

In the realm of politics, the “rumination” of Vietnamese intellectuals is most evident in their reactions to issues concerning freedom of speech and individual rights. Many intellectuals constantly reflect on the political control they believe weakens intellectual strength and freedom of thought. We ponder the lack of freedom to express opinions, the challenges in promoting democratic values. However, beyond these reflections, intellectuals seem unable to bring about significant changes in the nation’s political reality.

A prime example of this phenomenon is the frequent discussions about freedom of speech. We continually critique the way the government manages information and enforces censorship policies, but these discussions often end in deadlock, unable to identify effective ways to promote freedom of thought and protect human rights in Vietnam’s complex social context.

The result of excessive reflection without action is political and ideological stagnation. Intellectuals, who are supposed to ignite change and motivate societal transformation, are gradually becoming passive in the face of reality. The “rumination” syndrome not only hinders intellectual development but also strips intellectuals of their revolutionary nature.

In the economic sphere, social inequality has increasingly become a key concern in the minds of Vietnamese intellectuals. We reflect on the growing wealth gap, on how economic policies are widening social divisions. We speak out against injustices, criticize inappropriate economic policies, but fail to propose concrete solutions to improve the situation.

This is partly due to the “rumination” mentality that traps intellectuals in criticism without finding a way out. We repeat arguments about discrimination, income inequality, but the solutions offered lack practicality or are unfeasible within the current social context. As a result, injustice continues to persist without significant intervention from intellectuals.

Thus, the “rumination” syndrome among Vietnamese intellectuals today is not just an individual phenomenon; it has become a collective expression of deadlock. When the intellectual class, those responsible for leading and inspiring change, falls into a state of being stuck in critical thinking, society cannot move forward.

In a society where fundamental issues such as education, ethics, politics, and the economy face numerous challenges, intellectuals must break free from the loop of reflection to become pioneers in action. We cannot stop at criticism; we must take concrete, practical steps to effect change. If not, we will remain trapped in our own cycle, and Vietnamese society will continue to sink deeper into unresolved problems.

At this point, the intellectual class of Vietnam must stop overthinking and start acting. Action is not for self-validation, but to address the urgent issues of society. Only when intellectuals act can we find a way out for ourselves and for society as a whole.

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.