Một đám bạn ta, chừ tan tác quá!

bạn về dự đám tang tôi tiễn người quá vãng cuộc tình hôm qua kinh nghe giữa cõi ta bà hằng hà sa số hồn ma hiện hình. tôi nằm ngay ngắn quan tài mừng nghe bạn vẫn rưng rưng lệ sầu ừ, một đám bạn ta tóc đang ngã màu đã từng khóc nhau một đời chưa hết, đủ nên khóc lần này nữa, … Đọc tiếp Một đám bạn ta, chừ tan tác quá!

Vừng trăng theo bé nên người

(Hình: Nho/Flickr) Này các bé thơ ơi, các bé thử tìm xem tại xứ sở Hoa Kỳ, một xứ sở nỗi tiếng rất ưu ái trẻ thơ, nhưng có một ngày nào đặc biệt riêng dành cho trẻ em toàn quốc cùng vui chơi? A ha! không chứ gì! Vậy các bé hãy kiêu hãnh rằng chỉ có quê hương Việt Nam chúng ta (cùng … Đọc tiếp Vừng trăng theo bé nên người

Yêu em nên đã giấn liều khổ đau…

Tử sinh một cuộc giấn liều Chịu chơi gay cấn đến điều tan hoang (Bùi Giáng)    Bàng hoàng nhận lấy tình yêu em trao từ thuở giấn liều khổ đau ví lòng nay đã lạt phai ruột tằm ta vẫn tơ vò Tương Như*. 8, 2012 UYÊN NGUYÊN     * Tư Mã Tương Như (司馬相如/司马相如), tự Tràng Khanh (長卿/长卿) (179 TCN–117 TCN), người ở Thành Đô đời nhà Hán. Người rất … Đọc tiếp Yêu em nên đã giấn liều khổ đau…

Sẽ một lần vẫy tay chào nhau, đi!

Gởi Nghiêm Quý Ngô Lê Bích Khuê, nhớ Bố Thu   Buổi trưa hôm đó, Anh gọi Bích Khuê và rủ cả tôi ra quán Cháo Cá Chợ Cũ, tọa lạc trên đường Westminster cùng ăn trưa. Khi tôi và Khuê vừa đến, Anh đã ngồi chờ sẵn nơi đó chừng mươi phút rồi. Bích Khuê trong thời gian này đang làm việc cùng với tôi cho một hãng in của người Trung … Đọc tiếp Sẽ một lần vẫy tay chào nhau, đi!

Chiều thoảng hương một loài hoa đẹp!

Nhớ chị Hạnh, người bán bông dạo đầu tiên ở phố Việt, Bolsa.   Những năm cuối đời, chị không bưng thúng đi bán bông dạo như trước nữa. Sau những trận bệnh thập tử nhất sinh, chị không còn đủ sức, cộng thêm nỗi buồn dây dứt, reo rắt mãi, từ ngày anh bỏ chị một mình. Bây giờ ở phố Bolsa, tại những nhà hàng … Đọc tiếp Chiều thoảng hương một loài hoa đẹp!

Trời ạ, ‘niềm đau sờ thấy hồn vong tộc!’

Từ một nhà thơ lãng mạng, Cung Trầm Tưởng trở thành một nhà thơ hiện thực phẫn nộ nhất của thế hệ ông, đơn giản vì như ông nói: “Tôi tự nghĩ rằng, nếu không làm những vần thơ phẫn uất như vậy, tôi sẽ là một kẻ đạo đức giả.” – LitViet   Trời ạ, buổi đem thân trốn mọi con mắt rình rập … Đọc tiếp Trời ạ, ‘niềm đau sờ thấy hồn vong tộc!’

Uyên Nguyên: Từ cõi nhạc Quang Vui, vẫn có một bến bờ xưa, xa…

Nhạc sĩ Nguyễn Quang Vui, người bạn tổng phổ và phân phổ Trường Ca Lửa (63) cùng Cố nhạc sĩ Tâm Hòa Ngô Mạnh Thu  (Ảnh: Nguyên Việt, tức Uyên Nguyên) ghi vội mấy dòng, để giữ lại những ngày đã hiếm hoi… 1. Vậy là gần hết trọn năm thứ năm, anh em mới có được một ngày tao phùng, cùng ngồi quanh một cái bàn thấp … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Từ cõi nhạc Quang Vui, vẫn có một bến bờ xưa, xa…

Hạ theo về những cơn mưa…

1. Mùa Hạ như bắt đầu bằng những cơn mưa nhẹ, lớt phớt. Nắng thoáng, chập, cheo leo cả ngày hồ như một giấc ngủ lim dim, không gay gắt, nồng, mà đủ oải! Mùa Hạ vừa bắt đầu với những bản tin xé ngang, lại thêm những người thân, quen biết vừa vĩnh viễn ra đi, sự ra đi vốn bình thường trong lý lẽ đời sống, … Đọc tiếp Hạ theo về những cơn mưa…

Người bé bỏng trong trời đất, mà chưa chịu nhỏ nhoi hơn!

    1. Buổi tối, ngồi ở phòng đọc sách nhìn ra hiên ngoài, mảnh trăng treo lửng giữa trời như ngự trên vòm ngói của những căn nhà đối diện. Ánh sáng trăng mờ ảo, lan toả đẩm vào màn sương mây khoanh thành một vòng tròn trắng đục. Tay không chạm được mà cảm giác ngây ngấy lạnh! Trăng đêm nay không đẹp, trời … Đọc tiếp Người bé bỏng trong trời đất, mà chưa chịu nhỏ nhoi hơn!

Ðọc ‘Hội & Ngộ’: Thì đành theo cuộc nhân duyên…

Viết ngắn cho Hội và ngộ… Hội viết, như cách anh xốc xáo đi tới và, đi vào giữa tâm xoáy của cuộc đời còn đầy rẫy khổ đau! Mà đó là bản chất. Hội viết, không tân toan mượn trang sách cốt kể lể công việc của anh đã làm mà, như cách gúp anh được gần gũi thêm hơn với tất cả mọi người, cho dù … Đọc tiếp Ðọc ‘Hội & Ngộ’: Thì đành theo cuộc nhân duyên…

Bỏ tôi quên, giữa sân chùa…

1. bỏ tôi quên giữa sân chùa đi quanh chợt thấy tuổi thưa thớt dần bỏ tôi bên gốc Bồ Ðề nhắc lại tôi từng nỗi đam mê bỏ tôi đường nét hoa văn khắc vào trong đá những băn khoăn bỏ tôi cùng chiều hoang vắng lác đác chim về đậu mái hiên bỏ tôi nhỏ bé trước dung nhan hiền ngoan em đứng … Đọc tiếp Bỏ tôi quên, giữa sân chùa…

Chị đi rồi, mình anh, nỗi đau có hết!?

Viết cho chị… đã xa, và thay lời chia buồn cùng anh, 1. Mình nếu chọn đời nhau làm dấu chấm. Mỗi câu văn đâu được chấm hai lần. (Hai hàng me đường Gia Long, Nguyễn Tất Nhiên – 1973) Chỉ hai tuần trước, lúc ngồi ăn tối với anh, mình nghe anh nói: “Trông cho chị đi sớm…!” Dưới ngọn đèn vàng từ nóc nhà thả trũng … Đọc tiếp Chị đi rồi, mình anh, nỗi đau có hết!?

Ôi tự do thật vô cùng quyến rũ*

… Ðể vào tháng 4 Nói là tàu cho oai, chứ kỳ thật, là loại ghe đánh cá chạy trên sông, mũi bầu nên lướt sóng không êm ả lúc ra được hải phận quốc tế.   Kích thước của ghe dài 17 m, vừa đủ chứa hai mươi bảy sinh mạng nằm xếp lớp cá mè, lềnh bềnh trôi đường dzích dzắc trên mặt biển mông mênh. Ghe lại là loại không có mui, nên người già, trẻ em … Đọc tiếp Ôi tự do thật vô cùng quyến rũ*

Ta về soi lòng cổ kim

1. Ta về soi lòng cổ kim người xưa nhung nhớ cũng, khùng điên giống mình ta về thọ án tử tình chờ giờ đại xá thình lình, em ban. Khuya về lất khất tỉnh say lần khân khản tiếng gọi mây xuống gần ngọn vàng mờ tỏ bâng khuâng lõm đêm lộng gió ngấn sầu thiên thu. Ðêm về ngõ vắng xa mù ngược ngang chỉ … Đọc tiếp Ta về soi lòng cổ kim

Ai cầm giữ sát na tan mặt nguyệt?*

09-01, Giỗ anh Vũ Ngọc Khuê (1944-2009) thành viên ban phát hành, Gđ NV 1. Thời gian trắng toát, tiếng đồng hồ treo trên đầu giường như viên sỏi lăn long lóc giữa đêm khuya tĩnh mịch. Có đôi lúc mình cảm nhận một điều rất lạ, là, mình như chưa hề hiện diện ở nơi chốn này. Mọi thứ đều xa lạ, lòng bỗng dửng dưng… … Đọc tiếp Ai cầm giữ sát na tan mặt nguyệt?*

Thắp Xuân

1. Châm một ấm trà sen xứ Huế, giữa khuya ngồi lặng. Từ hôm dọn về đây, Mẹ gói theo cho mấy loại trà, mà không quên dặn loại trà này là ngon nhất. Cuộc sống trôi nổi từng khi, hôm nay bỗng thèm những giây phút tĩnh lặng, lại nhớ đến mấy gói trà cất lâu trong ngăn tủ, và nhớ cả mùi hương … Đọc tiếp Thắp Xuân

Blog tôi, vì duyên cớ là…

Tiếng của người đào sâu tầng mộ địa chôn sống ta giữa vũng máu giận hờn Uyên Nguyên   Thoạt đầu, lần khân, lúng túng với đề nghị, khuyến khích của  Thiện Giao, là mở blog trên trang  Người Việt online. Thật sự thì rất e dè, nếu không muốn nói là “sợ”. Nhưng vì một duyên cớ mang tính quyết định vào phút chót, mà Uyên … Đọc tiếp Blog tôi, vì duyên cớ là…