ghê sợ hơn là thứ ứ đọng không chảy*

Lời dẫn: Mỗi lời ấy viết ra, không chỉ là thơ, làm thú tiêu dao với trời với đất. Mỗi lời ấy là tiếng thì thầm của đất Mẹ, nứt nẻ, chực ngày vỡ, òa. Oà lên tiếng cười lẫn tiếng khóc, mừng, tủi! Những dòng kênh oằn oại hình chữ S, đen đủi như bao phận người đen đủi. Tuổi thơ cùng những giấc … Đọc tiếp ghê sợ hơn là thứ ứ đọng không chảy*

Người Việt chịu đau đến bao giờ!?

Chuyện tưởng cười, mà chẳng thể cười! Vài tháng trước, theo dõi sự kiện ‘Ðập thủy điện Sông Tranh 2,’ mình thấy đó chẳng phải là chuyện dễ ngó lơ. Song, ứng xử như thế nào của nhà nước hiện nay, vẫn là điều khó hiểu(?) Vài tháng trước, Nhật Báo Người Việt đã có loạt bài về sự cố này. Xét ra như Liêu … Đọc tiếp Người Việt chịu đau đến bao giờ!?

Chuyện rất thường và thương tâm: Tình Cha

Mục điểm văn ‘Chuyện rất thường và rất thương tâm’ vừa mở ra, ghé thăm đầu tiên và chia sẻ là nhà văn Bích Huyền.* Bạn đọc ít nhiều đã quen với chương trình văn học nghệ thuật mà cô phụ trách trên kênh VOA trước đây. Tâm tình Bích Huyền qua đó, như ngọn nguồn bao dung, lượn quanh cuộc đời, róc rách reo lại niềm … Đọc tiếp Chuyện rất thường và thương tâm: Tình Cha