Nguyễn Mộng Giác: Ngày xuân đọc thơ Huyền Không

  Đã lâu lắm rồi, mùa xuân không còn gợi cho tôi nỗi náo nức chờ đợi như thời thơ ấu. Đã xa, cái thời “ngửi” được mùa xuân trong mùi những ngọn dâm bụt bị cắt xén ngay ngắn ở hàng dậu trước nhà từ đường, mùi lá tre góc vườn cháy âm ỉ sau khi vườn tược um tùm được dọn dẹp quang … Đọc tiếp Nguyễn Mộng Giác: Ngày xuân đọc thơ Huyền Không

Huyền Không: Câu Chuyện Về Thi Ca

  Lời giới thiệu: Sau hơn hai mươi năm từ lần hạnh ngộ ấy, trở lại thăm chùa xưa mái ngói cũ, hình ảnh cây sào kéo rụng bao nhiêu sao trong Trẻ Thơ (*) ngày nào, nay đã hóa thành cây gậy trúc an nhiên theo thiền sư xuống núi. Cảm khái sau tuần trà, Người cao hứng cất tiếng ngâm đôi bài thơ trong thi tập Mây Trắng Thong Dong. Đời sống … Đọc tiếp Huyền Không: Câu Chuyện Về Thi Ca

Huyền Không: Một Thoáng Suy Tư

Cố Hòa Thượng Thích Thiện Minh, Tổng Vụ Trưởng Tổng Vụ Thanh Niên, GHPGVNTN Đã hơn bốn năm, từ ngày rời bệnh viện về đến nay, tôi có thói quen thức dậy sớm. Cứ đúng bà giờ rưỡi sáng là không còn ngủ tiếp được nữa. Vào bếp, tự đun nước, tự rửa ấm rửa bình, chuẩn bị sẵn sàng cho lần trà sớm… Ngồi … Đọc tiếp Huyền Không: Một Thoáng Suy Tư

Huyền Không (Thích Mãn Giác): Giọt Nước Nào Xót Mắt Tôi

Ngày 9 tháng 4 năm 1991 vừa qua tôi đến Hannover, Đức Quốc để tham dự khóa họp của Hội Đồng Tăng Già Thế Giời tổ chức tại chùa Viên Giác của Thượng Tọa Thích Như Điển. Hành trình dài mười mấy tiếng đồng hồ. Tôi đã nghĩ tới trước khi đi và nhờ vậy đã thủ sẵn trong hành trang mang theo tập Hồi … Đọc tiếp Huyền Không (Thích Mãn Giác): Giọt Nước Nào Xót Mắt Tôi

Phi thuyết sở thuyết

Nhớ thi sĩ Huyền Không Tượng thiết trí giữa Tàng Kinh Các, bề bộn nhiều đồ vật mà phần lớn là sách. Song, vẫn có chỗ ngồi thưởng trà nếu thêm vài vị khách đến thăm, đàm đạo. Thỉnh thoảng về đây, ngang qua cổng tam quan chợt thấy lòng mình nhẹ nhỏm, dù Ôn đã vắng chùa từ nhiều năm. ‘Ðức Phật vẫn ngồi yên’ niêm hoa vi tiếu (zh:拈花微笑), Ca … Đọc tiếp Phi thuyết sở thuyết