Phương nào ký ức, dấu quan san…

“Vũ trụ thiền hành tiết điều hơi thở vũ trụ mỉm cười tiến lên thong thả vũ trụ vận hành êm ả thảnh thơi chuyện gì rồi cũng bỏ qua thôi ” (Võ Phiến) Cứ mỗi buổi sáng, hình như đã thành thói quen, anhNgô Văn Quy gọi tôi rất sớm và lúc nào cũng với giọng “dzỗi”: Thấy chưa, lúc nào cũng dzậy không … Đọc tiếp Phương nào ký ức, dấu quan san…

Uyên Nguyên: Thương bè bạn, lay lắt một cuộc chơi…

Ở ngay lúc này, anh lại gởi mình một ca khúc mới vừa sáng tác, chỉ khiến mình ngồi ngơ ngẩn rất lâu, cổ họng đắng ngắt và hai mắt chực cay sè! Nhớ anh, nhớ luôn người bạn từ thuở thiếu niên thâm thiết nghĩa tình của anh nữa. Hẳn, bây giờ ở một cõi nào thi thoảng, mình vẫn mơ thấy rất thật, … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Thương bè bạn, lay lắt một cuộc chơi…

Ai cầm giữ sát na tan mặt nguyệt?*

09-01, Giỗ anh Vũ Ngọc Khuê (1944-2009) thành viên ban phát hành, Gđ NV 1. Thời gian trắng toát, tiếng đồng hồ treo trên đầu giường như viên sỏi lăn long lóc giữa đêm khuya tĩnh mịch. Có đôi lúc mình cảm nhận một điều rất lạ, là, mình như chưa hề hiện diện ở nơi chốn này. Mọi thứ đều xa lạ, lòng bỗng dửng dưng… … Đọc tiếp Ai cầm giữ sát na tan mặt nguyệt?*

Uyên Nguyên | 2009: Chiều Cuối Năm và, Tiếng Khóc Hài Nhi

Âm bản | Ảnh: Uyên Nguyên   Nhớ anh Ngô Mạnh Thu và, Vũ Ngọc Khuê.   1. Những ngày cuối năm, công việc trong sở tất bật, có hôm vừa bước ra cửa là lúc những người phụ trách giao báo mỗi buổi sớm cho các cơ sở thương mại quanh vùng cũng vừa đến, họ bắt đầu công việc của ngày. Với mình … Đọc tiếp Uyên Nguyên | 2009: Chiều Cuối Năm và, Tiếng Khóc Hài Nhi

Có khốn nạn không chứ!?

Cho thằng bạn nối khố, Nguyễn Thanh Tâm   Chán chê!   1. Ngày mai nó đi xa, bỏ Cali này đến lập nghiệp ở một nơi khác, có nghĩa Cali đã không còn là miền đất lành để nó ở lại nên, nó nôn nóng bỏ đi từ lâu, thấy rõ!   Hôm đưa vợ chồng nó ra xe sau buổi tiệc chia tay ở … Đọc tiếp Có khốn nạn không chứ!?

Buồn quanh một chỗ bạn nằm

1. Tiết trời tháng Năm tân toan như muốn đổi mùa, cái nắng trưa gay gắt đổ xuống lồng phố Bolsa hậm hực. Tôi sắp xếp mấy công việc của văn phòng xong đâu đó rồi ra về thật sớm, cốt ghé ngang thăm chỗ bạn nằm. Năm nay cũng vừa đúng 5 năm. Thằng Nghi, cậu con trai độc nhất của gia đình cô chú Vượng, … Đọc tiếp Buồn quanh một chỗ bạn nằm

Từng phen điệp tử, trùng sinh bất ngờ

Buổi sáng, nghe “Ngày đó bên em,” viết cho K & L 1. Những lúc gặp nhau như vậy, vẫn là một bận tình cờ, không hẹn. Ngồi cạnh và rót cho nhau cốc ruợu mừng khi mùa nhân loại đang ca tụng tình yêu để cùng tận hưởng cái ý nghĩa hạnh phúc nơi cõi tạm, bởi tin rằng tất cả mọi điều lãng đãng trôi vào … Đọc tiếp Từng phen điệp tử, trùng sinh bất ngờ

“Angels In Hell”, xin chắp dùm em đôi cánh mỏng…

Câu chuyện Chị đang kể, là những mẩu đời có thật của muôn một em bé Việt Nam tội nghiệp, trôi dạt nơi xứ lạ, lẩn khuất ở những góc tối giữa đời sống văn minh thế giới(?). Những em bé bị bán sang các quốc gia khác ngoài Việt Nam, như những thiên thần cánh rục trong cái thiên đàng mà từng giờ từng phút … Đọc tiếp “Angels In Hell”, xin chắp dùm em đôi cánh mỏng…

Uyên Nguyên: Đêm Âm Vang Tiếng Mưa Rơi…

1. Nửa khuya, tôi mở cửa sổ cho tiếng mưa rơi vọng vào trong căn phòng bé nhỏ, nơi tôi thường một mình hằng đêm mơ mộng, thơ thẩn, đăm chiêu và có lúc trở thành kẻ đờ đẫn, mất hồn! Thú vị nhất là khoảnh khắc này, thế giới chỉ có tiếng mưa rào rạt, trong cõi vang vang của gió, của mưa và … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Đêm Âm Vang Tiếng Mưa Rơi…

Uyên Nguyên: Hiền như một khúc sông…

Nhà báo Hà Tường Cát (Ảnh: Uyên Nguyên) Ở toà soạn, bác hiền như một dòng suối chảy xuôi, hệt như tâm bác lành lúc ngồi thinh lặng rất lâu bên giòng nước xanh mát, rù rì lượn quanh bờ đá rêu phong của những ngày anh em Người Việt về chơi tại vùng đất trại Pfeiffer Big Sur hồi năm ngoái. Khuya ngồi bên … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Hiền như một khúc sông…