Phương nào ký ức, dấu quan san…

“Vũ trụ thiền hành tiết điều hơi thở vũ trụ mỉm cười tiến lên thong thả vũ trụ vận hành êm ả thảnh thơi chuyện gì rồi cũng bỏ qua thôi ” (Võ Phiến) Cứ mỗi buổi sáng, hình như đã thành thói quen, anhNgô Văn Quy gọi tôi rất sớm và lúc nào cũng với giọng “dzỗi”: Thấy chưa, lúc nào cũng dzậy không … Đọc tiếp Phương nào ký ức, dấu quan san…

Ban Mai: Biết đâu nguồn cội*

Biết Đâu Nguồn Cội, tùy bút – phê bình của Ban Mai, Chương Văn xuất bản tại Hoa Kỳ, 2015   Ban Mai tên thật Nguyễn Thị Thanh Thúy Thạc sĩ văn chương, hiện là chuyên viên chính Phòng Quản lý khoa học và Hợp tác quốc tế, Trường Đại học Quy Nhơn. Đã có bài viết trên các tạp chí Văn học, Hợp lưu, Quán … Đọc tiếp Ban Mai: Biết đâu nguồn cội*

Chỉ cần lắng nghe thôi

    Chùa tọa lạc trong núi, bốn phía hoang vu, quanh năm trầm ngâm bóng tượng… Cuộc sống có những khi cảm thấy mệt nhoài, mình thường ghé lên. Sư thầy đã lâu ít về, chùa bỏ hoang, buổi chiều có tiếng chim kêu lạc lỏng giữa rừng, và tiếng suối vọng lên như tiếng khóc! ‘Lạy đức Quán Thế Âm Bồ Tát, chúng con … Đọc tiếp Chỉ cần lắng nghe thôi

Có khốn nạn không chứ!?

Cho thằng bạn nối khố, Nguyễn Thanh Tâm   Chán chê!   1. Ngày mai nó đi xa, bỏ Cali này đến lập nghiệp ở một nơi khác, có nghĩa Cali đã không còn là miền đất lành để nó ở lại nên, nó nôn nóng bỏ đi từ lâu, thấy rõ!   Hôm đưa vợ chồng nó ra xe sau buổi tiệc chia tay ở … Đọc tiếp Có khốn nạn không chứ!?

Buồn quanh một chỗ bạn nằm

1. Tiết trời tháng Năm tân toan như muốn đổi mùa, cái nắng trưa gay gắt đổ xuống lồng phố Bolsa hậm hực. Tôi sắp xếp mấy công việc của văn phòng xong đâu đó rồi ra về thật sớm, cốt ghé ngang thăm chỗ bạn nằm. Năm nay cũng vừa đúng 5 năm. Thằng Nghi, cậu con trai độc nhất của gia đình cô chú Vượng, … Đọc tiếp Buồn quanh một chỗ bạn nằm

Blog tôi, vì duyên cớ là…

Tiếng của người đào sâu tầng mộ địa chôn sống ta giữa vũng máu giận hờn Uyên Nguyên   Thoạt đầu, lần khân, lúng túng với đề nghị, khuyến khích của  Thiện Giao, là mở blog trên trang  Người Việt online. Thật sự thì rất e dè, nếu không muốn nói là “sợ”. Nhưng vì một duyên cớ mang tính quyết định vào phút chót, mà Uyên … Đọc tiếp Blog tôi, vì duyên cớ là…

Biển tôi, một cõi hiển linh quê nhà…

Thi sĩ Du Tử Lê – Ảnh: Nguyên Việt (Uyên Nguyên) Biển ngàn đời là nỗi ám ảnh sâu, im chìm trong tiềm thức rồi bất giác hiển linh thành cõi mông mênh lồng lộng quê nhà. Đó là cảm giác thường trực của những lần lang thang xuống bãi. Thuở còn đi học ở Việt Nam, tôi trót mê đắm mấy câu thơ này của … Đọc tiếp Biển tôi, một cõi hiển linh quê nhà…